Cố Thanh Hy lùi về sau mấy bước, đứng ở phía sau Hoàng thái thượng trưởng lão, run run ấm ức nói: “Chuông Phá hồn không phải đã đưa cho ông rồi sao? Lẽ nào ông cho rằng chuông Phá hồn ta đưa ông là giả? Nơi này ta cũng chưa từng đi qua, sao biết có nhiều độc vật hung tàn như vậy, vừa rồi cái mạng nhỏ của ta cũng suýt chút nữa mất rồi. Hơn nữa, không phải chúng ta đã đi qua lối vào, dần đi vào đỉnh núi rồi sao?”
Đám người Hoàng thái thượng trưởng lão mềm lòng: “Thôi bỏ đi, chỉ là một cô nhóc mà thôi, chắc nàng ta cũng không biết ở đây hung hiểm như vậy, sau này chú ý một chút là được”.
Mọi người lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng tìm được không phải là Long Châu, mà là sát trận thượng cổ.
Bọn họ lại trở tay không kịp, cộng thêm trận pháp khó phá, đệ tử của Thiên Phần tộc và Ma tộc gần như chết thảm ở nơi này, thi thể chất chồng như núi, mùi máu tanh xen lẫn với gió lan tràn khắp núi Hồ Lô Huyết.
Lần này, các trưởng lão của Thiên Phần tộc cũng không bình tĩnh được nữa, chỉ muốn bóp chết Cố Thanh Hy. Cố Thanh Hy lại giành trước khóc lóc, nghẹn ngào nói: “Các huynh đệ, là ta hại các ngươi, sớm biết nơi này nguy hiểm như vậy, sớm biết miễn cưỡng xông vào sẽ khiến các ngươi chết thảm ở nơi này, ta thà rằng bị các ngươi đánh chết cũng không giao chuông Phá hồn ra, là ta có lỗi với các ngươi”.
“Ta đáng chết, ta có lỗi với các ngươi, các ngươi giết ta đi, bao nhiêu mạng người như vậy, trời ạ… làm sao ta đền nổi”.
Nàng khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng, muốn bao nhiêu chua xót có bấy nhiêu chua xót. Người của Thiên Phần tộc lập tức mềm lòng, người của Ma tộc bớt giận đi một chút, chỉ có Lan kỳ chủ là tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên.
“Nếu cô đã muốn chết như vậy thì ta thành toàn cho cô”.
Lan kỳ chủ nói xong, một chưởng đánh vào đỉnh đầu nàng.
Người của Thiên Phần tộc khoanh tay đứng nhìn, muốn xem Cố Thanh Hy giở trò gì, không ngờ Cố Thanh Hy chỉ đứng đó khóc lóc, vừa không di chuyển cũng không đánh trả, bộ dạng chịu chết.
Thấy một chưởng chí mạng đó sắp đánh nát đỉnh đầu của nàng, Hoàng thái thượng trưởng lão không yên lặng được nữa, ông ta quả quyết ra tay, chặn chưởng đó cho Cố Thanh Hy.
“Giữ nàng ta lại có tác dụng gì”.
“Người phụ nữ này hoàn toàn không tốt lành gì, nàng ta muốn lừa tất cả chúng ta chết ở nơi này”.
“Chuyện này…”
Người của Thiên Phần tộc nhất thời cũng không biết tin ai.
“Phải phải phải, ta muốn lừa các ngươi chết ở nơi này, ta còn muốn lừa chính mình chết luôn ở nơi này”.
Nàng vừa nói vậy, đừng nói là người của Thiên Phần tộc, người của Ma tộc cũng nghiêng về phía Cố Thanh Hy nhiều hơn.
“Hay là tin nàng ta thêm một lần nữa đi, cũng đã vào đến đỉnh núi rồi”.
Lan kỳ chủ phất tay mà đi, gương mặt tức giận.
Trong đỉnh núi Hồ Lô là Hang Máu khổng lồ, sở dĩ gọi là Hang Máu là vì trong đó toàn là Biển Máu cuồn cuộn uốn lượn xoay tròn, giống như những mạch máu ngang dọc đan xen.