“Tướng quân, họ bị thương nặng quá, e là không sống nổi”.
“Tướng quân, tướng quân, không hay rồi, trong số những người bị thương có cả thái nữ điện hạ!”, một binh lính vội vã nói.
Hoa tướng quân lảo đảo, chấn động hỏi lại: “Ngươi nói gì cơ, thái nữ điện hạ? Thái nữ điện hạ sao lại ở đây?”
“Chuyện này... thuộc hạ cũng không rõ, chắc là thái nữ điện hạ lại trà trộn vào quân doanh rồi”.
“Mau, mời tất cả đại phu qua đó khám cho thái nữ điện hạ, nhất định phải cứu sống thái nữ điện hạ, nếu không tất cả chúng ta không giữ được đầu đâu, nàng là con gái duy nhất của hoàng đế bệ hạ đấy”.
Đám người lùn hoảng hốt, không ít đại phu bắt mạch xong lắc đầu nguầy nguậy và tỏ ra sợ hãi: “Hoa... Hoa tướng quân, thương thế của thái nữ điện hạ nặng quá, vi thần, vi thần quả thực bất lực rồi”.
Hiện trường hỗn loạn, có người lo lắng, có người khiếp sợ, có người vội vàng bỏ đi, có người vẫn tiếp tục cứu chữa mà không sờn lòng, nơi nào cũng ồn ào.
Cố Thanh Hy tiến lên một bước, định qua đó xem thử.
Một số người lùn lại lần nữa bao vây xung quanh nàng.
“Đứng lại, ngươi đả thương thái nữ điện hạ của bọn ta mà còn dám chạy lung tung, có tin bọn ta giết ngươi ngay bây giờ không”.
“Ta cũng là một đại phu, có lẽ ta có thể chữa trị cho vết thương cho nàng ta”.
“Xí, họ là đại phu giỏi nhất của Oa Nhân Quốc bọn ta mà còn không chữa nổi, một phàm nhân như ngươi thì hiểu gì chứ”.
“Quan trọng nhất là đại phu giỏi của các ngươi bây giờ cũng không cứu nổi thái nữ điện hạ của các ngươi, chi bằng để ta thử xem, dù sao cứ cố hết sức, chí ít các ngươi cũng có một tia hi vọng, nếu không thái nữ điện hạ mà chết, tất cả các ngươi cũng khó thoát tội nhỉ”.
Đám đông đồng loạt hướng mắt về phía Hoa tướng quân, đợi Hoa tướng quân quyết định.
Cố Thanh Hy tỏ ra mất kiên nhẫn: “Các ngươi đông ngươi như vậy, còn sợ một mình ta sao? Thời gian quý giá, nếu không mau nhường đường, thái nữ điện hạ của các ngươi có lẽ sẽ mất mạng thật đấy”.
“Để nàng ta thử đi”, Hoa tướng quân xua tay, ra hiệu cho các binh sĩ lui xuống, không quên cảnh cáo nàng: “Nếu ngươi không thể chữa khỏi cho thái nữ điện hạ, ta đảm bảo ngươi sẽ sống không bằng chết”.
Cố Thanh Hy bĩu môi, ngó lơ lời uy hiếp của nàng ta, tới trước mặt thái nữ điện hạ, bắt mạch cho nàng ta, sau đó xách nàng ta lên, xốc mạnh mấy cái.
Người của Oa Nhân Quốc sợ tới mức mặt mũi biến sắc.
“Ngươi làm gì thế, mau đặt thái nữ điện hạ của bọn ta xuống!”
“Hỗn xược, ngươi dám vô lễ với thái nữ điện hạ, người đâu, mau bắn chết nàng ta”.
“Khụ khụ...”