Xác định được phương hướng, Tiểu Cửu Nhi nhanh chóng dẫn họ xuống núi.
Cố Thanh Hy hỏi: “Đã xuống núi rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Đi phía này, hướng Đông Nam”, ma chủ chỉ về một hướng.
Cố Thanh Hy vỗ trán: “Đó là hướng Tây Bắc”.
“Vậy à? Thế thì ta nhớ nhầm rồi, hẳn là đi về hướng Tây Bắc”.
“Chẳng phải ngươi nói với ta Đan Hồi cốc một năm bốn mùa, cây mọc um tùm, nằm ở trong dãy núi Thập Vạn sao? Hướng Tây Bắc đều là hoang mạc, làm gì có cây xanh rậm rạp”.
“Vậy chắc là vẫn ở đây, hướng Đông Nam”.
Nếu như có thể, nàng rất muốn nốc cho đối phương một cú để hắn ta tỉnh táo lại.
“Rốt cuộc là đi hướng nào? Tư Mạc Phi, đùa giỡn ta vui lắm sao?”
Gương mặt ma chủ lộ ra vẻ uất ức tủi thân: “Tiểu tỷ tỷ, trước giờ chưa có ai dám hung dữ với ta như thế, tỷ là người đầu tiên đó”.
“…”
Không chỉ hung dữ đâu, nàng muốn đánh người lắm rồi đây.
“Được rồi, tỷ đừng giận, đi về hướng Đông Tây, lần này không sai đâu”.
“Hướng Đông Tây hay là Đông Nam?”
“Hướng Đông Nam”.
“Ngươi vừa nói Đông Tây?”
“Có à? Ta nói là Đông Nam mà”.
“…”
Cố Thanh Hy buồn bực nói: “Nếu ngươi còn dẫn đi sai đường nữa thì sau này đừng đi theo ta”.
“Biết rồi”.
Tiểu Cửu Nhi lập tức bay theo hướng mà ma chủ chỉ.
Ma chủ lúc thì chỉ hướng này, khi thì nói phía kia, quanh đi quẩn lại hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.
Đi đến nỗi Cố Thanh Hy cũng choáng váng.
Nàng lờ mờ cảm nhận được là mình cứ lặp lại việc đi qua các ngọn núi mấy lần.
Tiểu Cửu Nhi cũng bị cách chỉ đường này làm cho chóng mặt, nó muốn nhanh chóng dẫn chủ nhân đến Đan Hồi cốc, nhưng ma chủ không ngừng chỉ loạn làm nó rất tốn thể lực, bắt đầu thở hổn hển rồi.
Lại qua thêm một ngày một đêm nữa, họ vẫn loanh quanh trong dãy núi Thập Vạn.
Lửa giận của Cố Thanh Hy từ từ dâng cao...
Cuối cùng cũng bùng nổ.
“Tiểu Cửu Nhi, dừng lại!”