Hắn ta là nhà Nho Tam tiên sinh, cũng là điển hình của người đọc sách trong thiên hạ. Dịch Thần Phi thật sự không dám tưởng tượng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào về nhà Nho.
“Tên người hầu đứng ở giữa kia có khí chất không tệ lắm”.
“Đúng đó, mỗi cử chỉ đều toát ra quý khí, có khi nào là công tử quý tộc nào đó ở đế đô không?”
“Ta cũng không biết nữa, nhưng nghe nói nhóm người hầu này đều rất đẹp, chắc kỳ chủ sẽ hài lòng lắm đây”.
Trên đường đi rất thuận lợi, chỉ là có quá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta.
Dịch Thần Phi nổi giận, khi hắn ta đang định bảo Cố Thanh Hy tìm cách khác để trà trộn vào thì nhìn thấy đôi mắt đang cười của nàng, tâm trạng cực kì vui vẻ.
Vừa nhìn thấy đôi mắt cười của nàng, ngọn lửa giận trong lòng Dịch Thần Phi lập tức vụt tắt.
Bỏ đi.
Chỉ cần nàng vui thì thế nào cũng được.
Dù sao...
Lâu lắm rồi nàng không cười vui vẻ như vậy.
Hắn ta còn chưa nghĩ xong, ánh mắt của Cố Thanh Hy đã từ từ hướng xuống, cuối cùng dừng ở eo hắn ta.
Đầu óc Dịch Thần Phi như nổ tung, hắn ta vội vàng lấy tay che lại.
Nha đầu này điên rồi hay sao mà nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn ta?
Cố Thanh Hy trợn mắt.
Có gì để che chứ?
Đang mặc quần áo mà, có nhìn thấy gì đâu.
Có điều dáng người vủa Dịch Thần Phi cũng được lắm, không có chút thịt thừa nào.
Có thể so sánh với Dạ Mặc Uyên.
Chỉ là hắn ta quá keo kiệt, nhìn một chút cũng không cho.
Trong một toà tháp bảy tầng ở sâu trong đài Tù Phượng.
Đám người Dịch Thần Phi bị giam ở tầng ba, nơi này giam giữ tất cả người hầu của Lan kỳ chủ, vì nhóm của họ được tuyển chọn kĩ lưỡng nên mới vinh hạnh được vào tầng ba.
Toà tháp được canh phòng cẩn mật, Cố Thanh Hy phải mất rất nhiều công sức mới đi rồi quay lại được.
Nàng khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường, cười xấu xa nhìn đám người hầu xúm thành một nhóm và Dịch Thần Phi lạnh nhạt đứng.
“Này, soái ca, dáng người được đó, không biết kĩ năng mảng kia có được không nhỉ?”
Dịch Thần Phi sầm mặt che đũng quần lại.