Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới nhấc Nhạc Tiếu Nhi lên cô liền tỉnh dậy.

Một đôi mắt đẹp đen láy có chút không hiểu rồi lập tức khôi phục sự tinh anh.

“Đừng xuống, để tôi bế em lên.” Chu Minh Lễ cười, “Em nhẹ như vậy một trăm cân.”.

“Bỏ tôi xuống.” Nhạc Tiếu Nhi không quen bị một người đàn ông ôm như thế này.

Chu Minh Lễ yên lặng nhìn cô một hồi, cuối cùng thở dài đặt cô ngồi xuống đất, “Đã muộn rồi, để tôi qua đêm trên sô pha của em, em xem, trời tối trở về cũng không an toàn. ”

Nhạc Tiếu Nhi liếc nhìn đường gân trên người anh, “Khi người khác nhìn thấy anh họ mới là người cảm thấy không an toàn.”

“Đúng vậy.” Chu Minh Lễ trịnh trọng gật đầu, “Như vậy không nên để tôi trở về, sẽ làm cho người khác sợ hãi.”

“Vậy thì anh sẽ không làm em sợ bằng cách ở lại đây chứ?” Nhạc Tiếu Nhi chỉ ra.

“Chúng ta biết rõ nhau như vậy, làm sao có thể hù chết em.” Chu Minh Lễ cười lộ một hàng răng trắng.

Nhạc Tiếu Nhi thở dài, đôi khi người ta da càng đen thì răng nhìn lại càng trắng hơn, “Muốn làm gì thì làm.”

“Đưa chăn cho tôi, tôi cứ ở trên sô pha ngủ đi.” Chu Minh Lễ thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vừa vào mở đèn trong nhà, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

“Ai, buổi tối tới tìm em.” Chu Minh Lễ vừa đi tới trước màn ảnh, nhìn thấy Quý Tử Uyên ở bên ngoài, sắc mặt đen lại, “Nhìn xem, cũng may là tôi đêm nay quyết định ở lại, nếu không em là phụ nữ yếu đuối không an toàn. ”

Nhạc Tiếu Nhi cau mày khi nhìn thấy màn hình, “Đừng để ý tới anh ta, anh ta sẽ không dám đi vào.”

Nhạc Tiếu Nhi nói xong liền lên lầu đi tắm rửa.

Vừa bước vào phòng, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói chói tai, “Nguyễn Nhan, tôi biết cô đang ở nhà, nếu không mở cửa cho tôi, tôi liền phát nhạc ầm ĩ trước cửa nhà của cô, âm thanh vang khắp nơi sẽ khiến toàn cư dân ở đây không ngủ được. ”

Khuôn miệng xinh xắn của Nhạc Tiếu Nhi khó khăn giật giật.

Cô không ngờ Quý Tử Uyên lại không biết xấu hổ như vậy.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Giọng nói từ tính của Quý Tử Uyên lại vang lên: “Bây giờ cho mọi người nghe một bài. Bài thể dục buổi sáng ”

Nhạc Tiếu Nhi loạng choạng suýt ngã.

Thật là vô đạo đức, đêm khuya chơi những bản nhạc sôi động cho mọi người nghe.

Ngay sau đó, điện thoại di động của Nhạc Tiếu Nhi vang lên, bảo vệ khu nhà gọi điện cầu xin, “Nguyễn tiểu thư, chuyện rắc rối của cô với Quý Thiếu có thể được giải quyết riêng không? Đừng quấy rầy cư dân trong khu đang ngủ, mọi người ‘Không có khả năng dắc tội Quý Tử Uyên, cứ gọi tôi đến đây. ”

“Xin lỗi đã làm phiền cậu, tôi sẽ giải quyết.”

Nhạc Tiếu Nhi nói xong bước xuống lầu.

Chu Minh Lễ mặt mũi tối sầm chửi rủa: “Tôi còn tưởng rằng mình là người không biết xấu hổ, không ngờ còn có người không biết xấu hổ hơn tôi, Tiếu Nhi, chờ ở đây, tôi mở cửa đánh anh ta một trận.”

“Đánh cái gì vậy, còn muốn bị đuổi khỏi quân đội?” Nhạc Tiếu Nhi trừng mắt nhìn anh, “Anh đi mở cửa cho anh ta vào.”

“Vậy thì… tại sao tôi không giả làm bạn trai của em?” Chu Minh Lễ nói, “Để anh ta nghĩ em là bạn gái của tôi, để anh ta biết khó mà lui, không quấy rầy em nữa.”

Nhạc Tiếu Nhi không định làm chuyện này, nhưng cô không đoán ra được ý định của Quý Tử Uyên, cô nghĩ tới rồi gật đầu.

Chu Minh Lễ vui mừng khôn xiết, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Anh hạnh phúc dù chỉ là giả vờ.

Cửa bên ngoài vừa mở, Quý Tử Uyên xuống xe ngậm điếu thuốc, không thấy Nguyễn Nhan mà là Chu Minh Lễ trước.

“Buổi tối anh ngủ ở đây?” Quý Tử Uyên đưa điếu thuốc ra khỏi miệng, hơi nheo mắt.

“Quý Tử Uyên, hành vi của anh là quấy rầy mọi người. Anh cũng là một ông chủ lớn, làm loại chuyện này thật nhàm chán.” Chu Minh Lễ đem loa trên xe tắt đi, khu dân cư bỗng nhiên trở nên yên lặng.

“Thật sự là nhàm chán.” Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói, “Nguyễn Nhan trước đây làm cho tôi vui vẻ rất nhiều, còn tống tôi vào tù, hiện tại cô ta không chơi đùa với tôi, tôi không quen, anh nói nên làm thế nào… ”

“Cô ấy đã là bạn gái của tôi rồi, anh đừng làm phiền cô ấy nữa.” Chu Minh Lễ lạnh lùng, đột nhiên đi tới gần anh.

Hai người có chiều cao tương đương nhau, nhưng Chu Minh Lễ quanh năm rèn luyện, thân hình có vẻ cường tráng hơn, khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên lại có chút yếu ớt trước mặt anh.

“Bạn gái?” Quý Tử Uyên ánh mắt thâm thúy, đột nhiên cười tủm tỉm, “Vậy nói cho tôi biết, trên người Nguyễn Nhan có nốt ruồi nào đẹp nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK