Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy ngày qua, tuy rằng Tống Thanh Duệ và cô ngày nào cũng trò chuyện, nhưng đột nhiên gặp mặt, tim Lâm Minh Kiều loạn nhịp, trong lòng rất hồi hộp.

Lâm Minh Sâm cũng nhìn thấy Tống Thanh Duệ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bước tới chào hỏi.

“Anh Minh Sâm, tôi đến đón Minh Kiều về Phủ tổng thống.” Tống Thanh Duệ cười tủm tỉm nói.

“Minh Kiều không có nói mọi người biết là con bé quay lại, tôi đang định sẽ đưa con bé đến đó, cậu đến đây rồi vậy thì làm phiền cậu.” Lâm Minh Sâm nói. “Tôi cũng có một hộp quà lưu niệm của Thanh Đồng, cha mẹ tôi bảo tôi mang đi biếu gia đình anh.”

“Làm phiền anh Minh Sâm rồi.” Tống Thanh Duệ cùng Lâm Minh Sâm hàn huyên vài câu, liền vươn tay hướng Nguyệt Nguyệt trong tay Lâm Minh Kiều, “Tôi đã lâu rồi không gặp Nguyệt Nguyệt, để tôi ôm một cái.”

Nguyệt Nguyệt thấy anh không có chút nào sợ người lạ, lại khá vui mừng nói “Ya Ya”.

Lâm Minh Kiều không nói nên lời, vừa lúc cánh tay đau nhức cô liền đưa Nguyệt Nguyệt qua.

Mười phút sau, Lâm Minh Sâm giúp Lâm Minh Kiều đưa hành lý vào ghế sau xe, sau đó cùng trợ lý rời đi.

Tống Thanh Duệ không mang theo tài xế, chỉ có anh và hai mẹ con Lâm Minh Kiều và Nguyệt Nguyệt.

“Sao anh biết hôm nay tôi về.”

Lâm Minh Kiều liếc nhìn những người xung quanh rồi nói câu đầu tiên.

“Có tâm tự nhiên sẽ biết.” Tống Thanh Duệ nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười.

Lâm Minh Kiều lập tức đỏ mặt trước cử chỉ thân mật, cô vội vàng nhìn quanh bãi đậu xe.

“Sao lại căng thẳng như vậy, không có ai biết chúng ta, làm giống như là chúng ta đang ngoại tình.” Tống Thanh Duệ nói đùa.

“Thân phận của chúng ta chỉ có thể lén lút.” Lâm Minh Kiều bĩu môi nói.

“Tôi không quan tâm, cho dù hôm nay tôi đưa cô đi gặp cha mẹ tôi thì tôi cũng xem không có vấn đề gì,” Tống Thanh Duệ nói, “Tôi tin chắc rằng cha mẹ tôi cũng sẽ cho phép cô ở cùng tôi.”

“Cái gì cũng đồng ý, tôi nghĩ là anh đang uy hiếp bọn họ.” Lâm Minh Kiều khịt mũi, “Đến lúc đó tất cả người của Tống gia đều coi tôi như là hồ ly tinh.”

“Hồ ly tinh không tốt sao?” Tống Thanh Duệ vẻ mặt kinh ngạc nói, “Chỉ có người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần mới có thể làm hồ ly tinh, cô có biết trên đời này có biết bao nhiêu người muốn trở thành hồ ly tinh nhưng đều không có tư cách. Bản thân ở trong phúc nhưng còn không biết.”

Lâm Minh Kiều tức giận nói: “Dù sao tôi cũng không cãi lại được anh, dù sao thì hiện tại tôi đang thử lòng anh, nếu làm cho tôi bất mãn, tôi sẽ thay đổi ngay.”

“Được rồi, được rồi, là tôi không cẩn thận, tôi rất hoan nghênh cô quay lại Kinh Đô.”

Tống Thanh Duệ nhanh chóng mở cửa xe, “Nữ thần, mời lên xe.”

Lâm Minh Kiều nhướng mày, ngồi ở bên trong tựa như một nữ thần.

Tống Thanh Duệ vội vàng ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, vừa cúi người nhân cơ hội hôn lên môi cô.

Lâm Minh Kiều khó chịu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tống Thanh Duệ còn có vết son của cô trên môi, cảnh tượng đó khiến cô bật cười, “Tống Thanh Duệ, anh dính son môi của tôi rồi?”

“Thật không.” Tống Thanh Duệ sờ sờ đôi môi mỏng, cau mày khi nhìn thấy vết son trên đó, “Phụ nữ các người dùng loại son môi thế nào mà mới hôn đã trôi ra rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK