“Lúc trước Thương Mỗ cố tình tiếp cận em ở Thanh Đồng.”
Khương Tuyết Nhu cắn môi: “Cậu ta đã sớm biết thân phận thật của em, sau đó Hoắc Thị bị điều tra, em tìm cậu ta giúp một chút, cậu ta nói không làm được, nhưng có thể đi cầu xin Thương Dục Thiên, khi đó Thương Dục Thiên không đồng ý với em, ngược lại trong tiệc tối của Tống Nguyên, chú Tống gọi anh ra ngoài, em gặp được Thương Dục Thiên ở tầng cao nhất, lúc đó ông ta đang đánh cờ, em giúp ông ta thay đổi tình hình thì mới nói giúp em một lần.”
“Hôm nay em đi gặp ông ta, hy vọng có thể giúp anh một lần, nhưng không ngờ mẹ em đột nhiên xuất hiện, em mới biết nhà họ Thương đứng sau lưng tất cả mọi chuyện, em quá ngu ngốc.”
Hoắc Anh Tuấn hiểu rõ, sắc mặt nặng nề: “Cho nên. . . Thương Dục Thiên biết kế hoạch của em rồi?”
“. . . Ừ.” Khương Tuyết Nhu thừa nhận: “Chẳng qua ông ta chưa biết rõ quan hệ của chú Lục và anh, em không nói cho ông ta biết chúng ta ngồi máy bay riêng của chú Lục, nhưng em sợ bọn họ sẽ đề phòng, em xin lỗi. . . .”
“Đừng xin lỗi, không thể trách em được.” Hoắc Anh Tuấn sờ tóc cô: “Chúng ta không ngờ người nhà họ Thương lại vô liêm sỉ như thế.”
Để Thương Mỗ cố ý tiếp cận bọn họ, sau đó Thương Dục Thiên cũng làm như thế.
Chờ một chút, tên Thương Dục Thiên có vẻ quen tai, hình như trước đó anh đã nghe Lục Minh Anh nói qua.
Lục Minh Anh nói đã gặp một người phụ nữ có ngoại hình giống với Khương Tuyết Nhu ở vịnh Nia.
Nhưng anh cũng không có chứng cứ, lại sợ Khương Tuyết Nhu không vui nên không nhắc tới chuyện này.
Vậy thì bà chủ nắm quyền nhà họ Thương ở vịnh Nia là Khương Tụng.
Nhưng Khương Kiều Nhân đã sớm gặp Khương Tụng, vì sao Khương Kiều Nhân lại biết Khương Tụng còn sống.
Mà theo như lời Lục Minh Anh nói thế lực của nhà họ Thương rất mạnh, có thể nói là gia tộc giàu có nhất thế giới, trách không được Tống Nguyên cũng không dám đắc tội ông ta.
“Tuyết Nhu, anh đưa em đi gặp cha anh, ông ấy biết một số chuyện.” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nắm tay Khương Tuyết Nhu, vội vàng nói.
Khương Tuyết Nhu không hiểu, chẳng qua cô nhìn thấy sắc mặt Hoắc Anh Tuấn thay đổi thì gật đầu.
Hai người vừa đi ra văn phòng, bên ngoài bỗng nhiên một đám quản lý cao cấp chạy ra đón.
“Chủ tịch Hoắc, vừa rồi Khương Kiều Nhân đến nói tất cả chúng ta phải cút đi đúng không?”
“Chủ tịch Hoắc, có phải anh bị cách chức chủ tịch đúng không?”
“Chủ tịch Hoắc, có phải chúng ta không thể ở lại công ty đúng không.”
“. . .”
Một đám quản lý cao cấp vô cùng kích động, bọn họ làm việc ở Hoắc Thị hơn mười năm, hai ba mươi năm, gần như xem Hoắc Thị là ngôi nhà thứ hai, đột nhiên muốn bọn họ rời đi nên không cam lòng.
Mà nếu bọn họ rời khỏi chỗ này thì không có chỗ nào có đãi ngộ tốt như Hoắc Thị.
“Mọi người nghe tôi nói.”
Hoắc Anh Tuấn giơ tay lên, trên người tỏa ra áp lực làm cho tất cả mọi người yên tĩnh lại.
“Tôi thật sự không còn là chủ tịch công ty, tôi cũng không biết sau này công ty sẽ biến thành thế nào, có lẽ. . . Ngày mai không còn tên là tập đoàn Hoắc Thị nữa.”