Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY

Cô ngây ra.

Cô không thể tin được lúc mình ngủ lại. . . Buông thả như thế.

Tống Dung Đức thấy cô lúng túng xấu hổ thì khóe miệng cong lên: “Cho nên anh nhìn thấy em khó chịu mới bất đắc dĩ giúp đỡ, em cũng không cần cám ơn anh, anh là chồng nên đây là chuyện phải làm, anh chỉ muốn nói rằng vợ ơi, vất vả cho em rồi.”

“. . .”

Lâm Minh Kiều muốn nôn ra máu.

Anh ta nói thẳng toẹt mọi chuyện ra.

Cô bị chiếm tiện nghi còn chưa nói gì, còn phải cảm ơn anh ta.

Đây gọi là đê tiện.

“Hiện tại em có dễ chịu hơn không.” Tống Dung Đức cười tủm tỉm nhìn cô: “Nếu em vẫn không thoải mái thì anh rất tình nguyện giúp đỡ.”

“Cảm ơn, tôi tốt hơn nhiều rồi.”

Lâm Minh Kiều cầm chăn che mặt, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác.

“Chẳng lẽ em xấu hổ à, anh không nhìn ra đó, không ngờ người mặt dày như em cũng. . . .”

Tống Dung Đức vẫn còn tiếp tục nói, Lâm Minh Kiều không thể nhịn được nữa mắng: “Cút.”

“Anh cút đây, anh chơi với Đan Nguyệt.”

Tống Dung Đức đi qua bên kia.

Lâm Minh Kiều thở phào, mặc dù cô hận không thể giết chết Tống Dung Đức, chẳng qua không thể không nói cô thoải mái hơn nhiều.

Được rồi, cô nghĩ lại thì cảm thấy không cần gây khó dễ làm gì.

Không phải chỉ bị cắn một cái thôi, chẳng qua vị trí cắn không giống nhau.

Lâm Minh Kiều cố chịu khuôn mặt đỏ bừng: Nếu như lần sau. . . Cô Sẽ giả bộ ngủ không biết gì, lúc tỉnh lại cũng không cần cảm thấy xấu hổ, khụ khụ, đương nhiên cô sẽ mất mặt một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn đau nhức.

Cô phát hiện mình sa đọa.

Tống Dung Đức cũng phát hiện mình sa đọa.

Mỗi lần anh ta nhân cơ hội cô ngủ thì lén lút giải quyết hơn một nửa lương thực của Đan Nguyệt.🤣🤣

Sau đó, Lâm Minh Kiều giả vờ không biết, cũng không nhắc tới, Tống Dung Đức giả vờ chưa làm gì.

Hai bên dần ăn ý, ngầm hiểu lẫn nhau.

Quý Tử Uyên đến thăm bệnh, ánh mắt nhìn Tống Dung Đức vô cùng kỳ lạ.

“Cậu nhìn cái gì?” Tống Dung Đức không được tự nhiên.

“Tôi nhìn thấy tâm trạng của cậu không tệ.” Quý Tử Uyên cười như không cười nói: “Tôi nghĩ mỗi ngày cậu chăm sóc cho con và phụ nữ ở cữ trong bệnh viện sẽ muốn phát điên, không ngờ cậu lại thoải mái như thế.”

“Ha ha, có con gái nên gia đình sung túc, sau này cậu có con rồi sẽ biết.” Tống Dung Đức vênh váo nói.

Không sai, lúc đầu anh ta cảm thấy rất mệt, chẳng qua sau khi anh ta và Lâm Minh Kiều thầm ăn ý với nhau, hiện tại anh ta hận không thể luôn ở trong phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK