Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mọi người tản đi, Lâm Minh Kiều mới tò mò hỏi: “Chúng ta vừa ngồi đu quay số mười bốn nổi tiếng đúng không.”

“Ừm, tôi dùng quan hệ một chút.”

Tống Thanh Duệ cười giải thích: “Nếu chúng ta đã đến thì đương nhiên phải ngồi đu quay tốt nhất.”

“Nhưng. . . các cặp đôi mới ngồi.” Lâm Minh Kiều cảm giác là lạ, trái tim có cảm giác không nói nên lời.

“Lời này của chị rất quá đáng, chẳng lẽ tôi không có tư cách ngồi à.” Tống Thanh Duệ lập tức u oán nhìn cô một cái.

“Tôi không có. . . Ý này.” Lâm Minh Kiều vội vàng phủ nhận.

“Tôi chưa từng ngồi đu quay, cũng không ai đi với tôi, nhưng tôi thấy trên mạng thì cũng rất tò mò.” Tống Thanh Duệ mỉm cười nhìn cô: “Cảm ơn tối nay chị đã đi với tôi, pháo hoa rất đẹp.”

“Tôi cũng cảm thấy như thế.”

Lâm Minh Kiều vuốt tóc mái cười nói.

Cần gì phải nghĩ nhiều như thế, chỉ cần vui vẻ là được.

“Tôi đưa chị chơi một trò nữa. . . .”

Tống Thanh Duệ đưa cô đến khu đất trống bên sông nhỏ, có người đang bán đèn Khổng Minh.

Anh cầm một cây bút, sau đó viết lên đèn Khổng Minh: Hi vọng Lâm Minh Kiều có thể khỏe mạnh, luôn vui vẻ.

Lâm Minh Kiều ngây ra vội vàng nói: “Cậu đừng viết cho tôi, cậu có thể viết cho bản thân.”

Tống Thanh Duệ cười: “Tôi không cần, bởi vì tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.”

“Cậu không có mong muốn gì sao, vì dụ như tình cảm, sự nghiệp. . . .” Lâm Minh Kiều khéo léo nhắc nhở.

“Cô Lâm, đừng có quá nhiều mong muốn, ông trời sẽ cảm thấy chúng ta quá tham lam, từng thứ một thôi, hiện tại việc quan trọng nhất là chị vui vẻ.” Tống Thanh Duệ cắt ngang, nhóm lửa vào đèn cầy.

Đèn Khổng Minh từ từ bay lên trời, Lâm Minh Kiều đứng phía dưới ngẩng đầu lên, trong lòng đầy ấm áp, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Thanh Duệ, vì sao cậu tốt với tôi như thế.”

Tống Thanh Duệ cong môi, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt anh, dịu dàng như nước: “Không phải tôi tốt, chị nhận được quá ít chuyện tốt mới có thể cảm thấy tôi tốt với chị.”

Thật sao.

Lâm Minh Kiều cũng không hiểu, có lẽ như vậy cũng có thể là không phải.

Nhưng cô mãi mãi không quên.

Lúc cuộc đời cô suy sụp nhất lại có một chàng trai đẹp trai trong sạch chân thành viết mong muốn về cô lên trời.

. . .

Sau khi hai người về Phủ tổng thống, Tống Thanh Duệ lấy ra một quả trứng lớn từ trong túi đưa cho cô: “Lúc chị đi vệ sinh thì tôi đã gắp được, chị mở xem là cái gì.”

“. . . Được.”

Cô cười một tiếng với anh rồi mới quay người xuống xe.

Sau khi cô về phòng thì mở quả trứng qua, bên trong là một hộp âm nhạc hình công chúa.

Cô mở âm nhạc lên, Đan Nguyệt lập tức quơ tay lên.

Lâm Minh Kiều hôn lên trán cô nhóc, thấp giọng nói: “Đan Nguyệt, hiện tại mẹ không hề đau khổ, thật đó, sau này chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”

Giống như hiện tại, cô đột nhiên cảm nhận được cũng không có gì không tốt cả.

Cô rất mệt mỏi nên sẽ ngủ nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK