Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết có phải là do Tống Dung Đức hỏi quá lớn tiếng hay là quá chắc chắn.

Khiến đầu Lâm Minh Kiều ngây ra mấy giây.

Tống Thanh Duệ thích cô?

Không, không, điều này không thể xảy ra.

Nhưng Tống Thanh Duệ ngày thường đối xử với cô rất tốt, Nguyệt Nguyệt cũng rất tốt …

Cô chợt cảm thấy hơi bối rối.

Không chỉ có cô, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Tống Thanh Duệ.

Đặc biệt là Tống Lão Gia, sắc mặt vô cùng khó coi.

Trong mắt mọi người, Tống Thanh Duệ vẫn bình tĩnh nói: “Đương nhiên là tôi thích cô ấy. Không chỉ tôi thích cô ấy mà cha mẹ của tôi cũng thích cô ấy. Đương nhiên không chỉ là thích, mà còn có thông cảm và thương hại. Mẹ tôi nói càng tiếp xúc Minh Kiều sẽ càng hiểu được phẩm chất trong sáng của cô ấy, có lẽ ở trong con mắt Tống Dung Đức anh, cô ấy là một người phụ nữ xấu xa đáng khinh, nhưng cả nhà chúng tôi đều không nghĩ như vậy.”

“Đừng cho tôi là đồ đần ….” Tống Dung Đức thiếu kiên nhẫn chế nhạo. “Đồ chết tiệt này thật là không có gan thừa nhận.”

“Tống Dung Đức, anh không cảm thấy mình đê tiện à.”

Vẻ dịu dàng trong mắt Tống Thanh Duệ dần trở nên lạnh lẽo, “Hôm nay là Tiệc Trăm Ngày của con gái anh, anh ở trước mặt mọi người với danh nghĩa là anh họ tôi, anh muốn tôi phải thừa nhận là thích vợ cũ của anh. Anh muốn lấy lại thể diện cho bản thân thì đúng hơn, anh mong mọi người nghĩ rằng cuộc hôn nhân của anh là do Minh Kiều lừa dối trước, anh vô tội, anh và vợ ly hôn, cô ấy liền có quan hệ mập mờ với người đàn ông khác. Lúc đó anh sẽ trở thành người tốt, anh thật quá ích kỷ. Có cần tôi nói cho mọi người biết là ngày hôm qua anh và Nhạc Hạ Thu đã nhận được giấy đăng ký kết hôn hay không.”

Từ trước đến nay trong mắt người của Tống gia anh là một người nhã nhặn, rất thích cười, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tống Thanh Duệ tức giận.

Gương mặt của anh ấy có vài phần giống với Tống Nguyên, người còn trẻ tuổi nhưng dáng vẻ tức giận của anh ấy giống hệt Tống Nguyên, sẽ khiến trong lòng người khác rất sợ hãi.

Cả nhà đột nhiên im lặng.

Những người còn đang hoài nghi quan hệ giữa Tống Thanh Duệ và Lâm Minh Kiều lập tức ngày càng thất vọng với Tống Dung Đức.

Người thân của Tống gia không thể đoán ra được Tống Dung Đức làm sao lại cưới một người phụ nữ như vậy.

Tống Dung Đức trước mặt mọi người sắc mặt tái xanh. “Tôi không thể cưới Nhạc Hạ Thu sao? Đời này của cô ấy đã bị hủy hoại rồi, tôi phải chịu trách nhiệm.”

Tống Thanh Duệ kéo cái ghế ra, đi tới lạnh lùng nói: “Anh có thể chịu trách nhiệm, anh đối với cái gì cũng đều có trách nhiệm, chúng tôi không có ngăn cản anh. Hôm nay đứng trước mặt mọi người anh không nói đến chuyện này thì khó mà hạ bệ Minh Kiều được. Anh muốn cô ấy rơi vào mối tình tay ba của hai anh em Tống gia, làm cho cô ấy mang tiếng xấu, để cho cô ấy không còn chỗ đứng ở Tống gia.”

Con ngươi của Lâm Minh Kiều khẽ run lên.

Không thể không nói, nếu chuyện của ngày hôm nay không được xử lý ổn thỏa, người của Tống gia có thể không còn muốn chào đón cô ấy nữa.

Cô ấy ngược lại là không quan tâm đến nhưng cô ấy sợ ảnh hưởng đến Nguyệt Nguyệt.

Hiển nhiên sắc mặt của vợ chồng Tống Vương Quý cũng không tốt lắm.

“Nghịch tử.” Tống Vương Quý tức giận trực tiếp vỗ bàn.

“Chuyện này tôi chưa nghĩ tới.” Tống Dung Đức trừng mắt nhìn Tống Thanh Duệ, “Tôi chỉ là muốn vạch trần đạo đức giả của anh, tôi còn dám thề với trời rằng là anh có tình cảm với Lâm Minh Kiều.”

“Đủ rồi, đừng cố chấp mà cứ bấu víu vào điều này nữa.”

Lâm Minh Kiều hai mắt ửng hồng nhìn chằm chằm Tống Dung Đức, ” Anh không còn gì để nói nữa hay sao, chúng ta đã ly hôn rồi, quan hệ giữa tôi và Tống Thanh Duệ là trong sáng. Tôi cho dù là ở trong phủ tổng thống nhưng cũng không có động tay động chân. Anh ấy cũng sống trong một tòa nhà, tôi cũng sống trong một tòa nhà, tôi không thể hiểu rõ anh ấy giúp tôi là anh ấy thích tôi sao, chẳng lẽ tôi không đáng để người khác thông cảm sao, chẳng lẽ tôi còn chưa đủ đáng thương à.”

“Cô đáng thương cái gì, có Nhạc Hạ Thu mới đáng thương…”

Tống Dung Đức hét lên một tiếng không chút nghĩ ngợi.

Lâm Minh Kiều cười “Hừ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK