Cô đang suy nghĩ lung tung nên không chú ý tới ánh mắt của Tống Thanh Duệ hơi trầm xuống.
“Vậy à. . . .”
Tống Thanh Duệ cầm đũa quấn mì: “Tôi có người bạn vừa đi du học về, cũng đến đại học thành phố, nhưng anh ta còn trẻ tuổi đã làm giáo sư nên tôi nhờ tìm hiểu Chu Húc Minh, Chu Húc Minh đúng là có học thức sâu rộng, nhưng sau khi anh ta ly hôn rồi về nước thì có hẹn hò hai lần, có người là sinh viên đại học, mới hai mươi ba tuổi, bởi vì tính cách nho nhã nên có không ít sinh viên nữ trong trường thầm mến anh ta, nhưng bạn gái lúc trước của anh ta rất trẻ trung xinh đẹp, chẳng qua chị cũng ở trong phạm vi xinh đẹp, có lẽ anh ta rất thích chị.”
“. . .”
Lâm Minh Kiều lập tức cảm thấy chán ghét.
Giáo sư và sinh viên yêu đương cũng không phải không thể được.
Nhưng chứng tỏ Chu Húc Minh rất thích cô gái trẻ tuổi lại xinh đẹp, mà có rất nhiều cô gái trẻ tuổi theo đuổi anh ta, xác suất anh ta ngoại tình cũng cao.
Cô là người ly hôn, cho dù chỉ hẹn hò cũng muốn có cảm giác an toàn.
Dù sao cô từng gặp qua chuyện đó một lần nên rất sợ giẫm lên vết xe đổ.
“Mẹ tôi cũng không biết chuyện này, bà ấy nhất định chỉ nghe người khác nói về Chu Húc Minh, các điều kiện khác của anh ta không tệ.”
Tống Thanh Duệ lại bổ sung: “Đúng rồi, bạn tôi còn nói Chu Húc Minh rất bận, mặc dù anh ta có con nhưng bình thường không ai nhìn thấy đứa bé ở trường học.”
“. . .”
Lời này có nghĩa là Chu Húc Minh vốn không nuôi con.
Lâm Minh Kiều tin, lúc nãy cô cảm nhận được Chu Húc Minh hoàn toàn không hiểu rõ con của mình.
Điều này chứng tỏ anh ta không hề quan tâm con ruột của mình.
Nếu sau này hai người tiến thêm một bước thì cũng đừng nghĩ anh ta đối xử tốt với Đan Nguyệt bằng một nửa Tống Thanh Duệ.
Trước kia Lâm Minh Kiều chưa sinh con thì sẽ không yêu cầu người kia phải lo cho gia đình, chăm sóc con cái, nhưng sau khi cô có con lại nhìn thấy Tống Thanh Duệ tốt với Đan Nguyệt như vậy thì cô sẽ cảm thấy Tống Thanh Duệ cũng là đàn ông, người đàn ông khác không thể giống như Tống Thanh Duệ sao.
Mặc dù trước kia Hoắc Anh Tuấn cặn bã, nhưng hiện tại anh rất tốt với hai đứa bé, Hoắc Anh Tuấn luôn đưa đón con đi học, thậm chí đi chơi bên ngoài hay chơi ở nhà cũng do Hoắc Anh Tuấn làm.
Cô từng có một cuộc hôn nhân sai lầm, cho nên cũng sẽ không muốn bản thân chịu thiệt thòi.
Trong đầu cô nghĩ đến đây thì lập tức loại Chu Húc Minh.
“Được rồi, sau này tôi sẽ không gặp mặt Chu Húc Minh nữa, lát nữa tôi sẽ nói rõ với anh ta.” Lâm Minh Kiều quả đoán nói.
Đáy mắt Tống Thanh Duệ lóe lên ý cười, trên mặt lại càng thêm rõ ràng: “Chị không tìm hiểu thêm à, anh ta rất có tương lai. . . .”
“Tôi cũng rất có tương lai.” Lâm Minh Kiều bĩu môi: “Tôi lại không thiếu tiền, anh ta thích gái đẹp, tôi thích trai đẹp, nhưng tôi cảm thấy anh ta không đủ đẹp trai.”
“Anh ta đúng là bình thường, không thể nào so sánh với tôi được.” Tống Thanh Duệ cười tủm tỉm.
Lâm Minh Kiều nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của anh, nhớ lại Chu Húc Minh thì thật sự không thể nhận xét được.
Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương.
“Vậy chị nói xem chị thích người thế nào, tôi sẽ giúp chị tìm.” Tống Thanh Duệ hơi nghiêng đầu, đến gần cô nói: “Tôi và mẹ tôi không giống nhau, tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng mới đưa người đến trước mặt chị.”
“Tôi. . . .” Lâm Minh Kiều nhìn anh, hai người cách nhau rất gần, chỉ cách nhau một bàn tay, con ngươi đen nhánh còn phản chiếu bóng dáng của cô