Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có, tại sao lại cứ luôn nhắc tới cô ấy?” Tống Dung Đức chớp chớp mắt, “Nhắc tới cô ấy, tôi lại cảm thấy thật giả tạo, khi tôi ở cùng với cô ấy không giống như ở bên em.”

“Không giống?” Cô nhướng mày.

Trong rạp chiếu phim tối tăm, Tống Dung Đức có chút đỏ mặt, “Tôi không biết nên nói thế nào, tôi kết giao với cô ấy rất ngắn ngủi, khi chúng tôi ở chung cũng rất cẩn thận, nhưng đi cùng em thì cảm thấy rất thoải mái, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

Lâm Minh Kiều hiểu rồi.

Giống như khi cô ấy kết giao với Giang Quý Dương, mỗi lần xem phim đều phải mang theo một Tân Giai Linh.

Lúc đó cô luôn nhìn thấy những cặp đôi khác thân mật trong rạp chiếu phim, nhưng cô và Giang Quý Dương chưa từng làm như vậy, nhiều lúc muốn hôn Giang Quý Dương nhưng Tân Giai Linh ở bên cạnh lại hét lên, hoặc là muốn ăn bỏng ngô.

Lúc đó, cô thực sự cảm thấy mình là người dư thừa.

Chẳng qua so với Tống Dung Đức thì cô còn tốt hơn, lúc đó Tống Dung Đức xem Nhạc Hạ Thu như nữ thần, kính trọng, chắc có lẽ anh ấy chưa từng trải qua tình yêu tuổi trẻ nồng nhiệt, cũng thật là đáng tiếc.

Tóm lại, giữa cô và anh ấy có thể đồng cảm với nhau ở một khía cạnh nào đó.

Bây giờ hai người đang giống như ở trong tình trạng đang yêu.

Cô ấy cũng có thể có được một cơ hội thật tốt, không cần phải luôn ghen tị với người khác.

Xem phim xong cũng đã chín rưỡi đêm.

Lâm Minh Kiều lo lắng muốn vội vàng trở về, Tống Dung Đức cũng không quá lo lắng, “Đừng lo lắng, đêm nay mẹ tôi đã ở đó, bà ấy nói Nguyệt Nguyệt rất ngoan, cũng không có nhớ chúng ta một chút nào.”

“Nhưng tôi nhớ con bé.” Lâm Minh Kiều trừng mắt nhìn người đàn ông lái xe bên cạnh, “Nguyệt Nguyệt là con gái của anh, sao tôi cảm thấy anh hoàn toàn không có quan tâm gì đến con bé.”

Tống Dung Đức bị oan ức nhìn chằm chằm, ” Minh Kiều, tuy rằng tôi biết em là người không có lý lẽ gì lắm, nhưng cũng không thể quá vô lý, tôi muốn quan tâm Nguyệt Nguyệt thì vừa rồi em lại nói tôi vì Nguyệt Nguyệt mà giả vờ yêu em, tôi muốn ở bên em lâu hơn thì em lại nói tôi không quan tâm gì đến Nguyệt Nguyệt.”

Lâm Minh Kiều khịt mũi, “Phụ nữ chính là không có lý lẽ, anh có ý kiến ​​sao?”

“Tôi không dám có ý kiến ​​gì.” Tống Dung Đức thì thào nói, “Tôi muốn cùng em trải qua một khoảng thời gian của thế giới chỉ có hai người. Điều này cho thấy điều gì, cho thấy là tôi thích em nhiều cũng giống như thích Nguyệt Nguyệt.”

Lâm Minh Kiều trong mắt hiện lên ý cười, nhưng vẫn là liếc nhìn với ánh mắt như một con sói, “Tôi nghĩ anh chỉ là muốn chiếm lấy thân xác tôi.”

“Vậy thì tôi không có chiếm thân xác người phụ nữ khác, đời tư của tôi rất trong sạch.” Tống Dung Đức nói nhỏ.

Về điểm này, Lâm Minh Kiều không còn gì để nói.

Trong khoảng thời gian từ khi mang thai đến khi sinh con, ngoại trừ Tống Dung Đức đến công ty, sau đó về nhà canh giữ, cô đều biết tất cả mọi chuyện.

Sau khi trở về biệt thự và đậu xe, Tống Dung Đức đi tới nắm tay cô.

Lâm Minh Kiều ngượng ngùng mà né tránh, “Không thích, không cần phải như vậy.”

“Sao lại không, nhất định phải làm như vậy.” Tống Dung Đức như keo, cô đi đến đâu liền đi đến chỗ đó.

” Mẹ anh đang ở đây.”

“Mẹ tôi ở đây thì sao, chúng ta là vợ chồng còn ngại cái gì.”

Hai người kéo kéo đẩy đẩy cho đến khi vào phòng khách thì liền thấy Chug Nghệ Vi đang ôm Nguyệt Nguyệt, nhìn bọn họ cười, “Hai người đi hẹn hò về rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK