Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là bản dịch của web nhayhȯ. čom. Để tránh nạn copy, mong bạn có thể truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ đúng nhóm dịch nhé nhé.

Đọc nhanh hơn 1800 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY

Cô ấy đập mọi thứ trên bệ cầm tay xuống đất, và cả người cô ấy co giật dữ dội.

Khi Quý Tử Uyên nhận ra có chuyện không hay và buông cô ra, Nguyễn Nhan hốt hoảng chui ra khỏi mặt nước, ngã quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch như người chết, toàn bộ tóc bị ướt đẫm, cả người cô ấy đều run rẩy, cô ấy sởn cả gai ốc, lúc này khuôn mặt và đôi mắt cô ấy hiện rõ vẻ sợ hãi, như thể cô ấy vừa trải qua một điều kinh khủng nhất trên đời.

Quý Tử Uyên cứng đờ.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng thất thố của Nguyễn Nhan như vậy.

Có vẻ như lớp vỏ bọc bên ngoài cô ấy đã bị biến mất.

Cuối cùng thì cũng đã lộ ra con người thật của cô.

Anh đưa tay muốn dìu cô đứng lên.

Nhưng Nguyễn Nhan lúng túng né tránh anh, cô lồm cồm đứng dậy, rồi loạng choạng bỏ chạy ra ngoài.

Khi Quý Tử Uyên đuổi ra ngoài, thấy cô không cầm lấy thứ gì cả, đầu tóc bù xù, thất thần bỏ đi.

Thậm chí, cô không cầm điện thoại di động và không cầm túi xách.

Ngay cả Lâm Minh Kiều cũng còn ở đây.

Quý Tử Uyên thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Anh chỉ muốn đánh thức cô bằng nước, hoặc thậm chí dạy dỗ cô.

Chuyện này nó có đáng sợ như vậy không?

Anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa một cách cáu kỉnh.

Nhân viên phục vụ ở quầy bar cẩn thận pha một ly rượu cho anh rồi đưa qua, hỏi: “Nguyễn tiểu thư đâu rồi, tôi vừa mới chạy đi lấy thuốc rửa vết thương, vết thương của cô ấy cần phải sát trùng.”

“Tại sao, anh đã yêu cô ấy sao.” Đôi mắt lạnh lùng của Quý Tử Uyên đảo qua.

Người phục vụ rượu rùng mình một cái, vội vàng nói: “Không, không, không phải, thân phận Nguyễn tiểu thư không tầm thường, loại người như tôi không có ý định trèo cao. Nhưng cô ấy vừa bóp nát ly rượu ở đây, quầy bar chúng tôi phải có trách nhiệm.”

“Bóp nát?” Quý Tử Uyên sững sờ, cũng nghĩ tới vết thương trên tay Nguyễn Nhan, nhưng anh không ngờ vết thương đó là do cô ấy đã làm như vậy.

Hoắc Anh Tuấn cũng đã từng làm như vậy, nhưng nhìn chung ít có phụ nữ nào làm được như thế.

“Đúng vậy, Nguyễn tiểu thư khá là có sức chịu đựng, cái ly đã bị cô ấy bóp nát trong tay mà không có nghe thấy một tiếng than,” Người phục vụ nói.

“Tại sao cô ấy lại bóp nát cái ly?” Quý Tử Uyên hít sâu một hơi hỏi.

“Tôi không biết.” Người phục vụ im lặng, chuyện này ai mà biết được.

Sau khi Quý Tử Uyên yên lặng hút xong điếu thuốc, anh liếc nhìn Lâm Minh Kiều, không biết nên thông báo ai đến đón cô.

Trước kia thì anh có thể thông báo cho Tống Dung Đức, nhưng bây giờ sợ là không được.

Hay là thông báo cho Khương Tuyết Nhu.

Đang định gọi điện thì điện thoại di động trên quầy bar của Lâm Minh Kiều vang lên, là Tống Thanh Duệ gọi.

Quý Tử Uyên đơn giản nhận lấy, “Lâm Minh Kiều say rượu ở câu lạc bộ, hãy đến đón cô ấy về Phủ tổng thống.”

Tống Thanh Duệ sững sờ, ” Anh Tử Uyên, tại sao anh ở lại ở cùng với cô ấy.”

“Tôi tình cờ gặp cô ấy.” Quý Tử Uyên báo địa chỉ.

Không đến nửa canh giờ, Tống Thanh Duệ đã đến đó.

“Rất nhanh.” Quý Tử Uyên hất nhẹ tàn thuốc, ánh mắt không rõ.

“Anh Tử Uyên, vất vả cho anh rồi.” Tống Thanh Duệ không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà nhẹ nhàng cười, miễn cưỡng bước đến chỗ Lâm Minh Kiều, phát hiện cô đã say nằm bất động trên bàn.

Anh nhíu mày, nhớ tới lần trước cô không say, “Anh Tử Uyên, cô ấy đã uống bao nhiêu rượu vậy.”

“Tôi không biết.” Quý Tử Uyên nói rồi nhìn người pha chế.

Người phục vụ vội vàng nói: “Lâm tiểu thư, một mình uống bốn chai.”

Tống Thanh Duệ khóe miệng giật giật, lấy điện thoại ra, “Bao nhiêu tiền.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK