Trước khi các diễn viên đến, các nhân viên bắt đầu xì xào bàn tán.
“Tôi không ngờ Nguyễn Nhan và Thang Nhược Lan lại đóng chung bộ phim.”
“Cũng không phải, nghe nói lúc trước hai người này đều tranh giành vai nữ chính, Nguyễn Nhan đã thua và sau đó trở thành nữ phụ.”
“Vai nữ phụ này rất khó chịu đáng tiếc cho Nguyễn Nhan.Thật ra tôi nghĩ Nguyễn Nhan hợp với vai nữ chính hơn.”
“Suỵt, suỵt, cô muốn chết sao? Thang Nhược Lan trong tương lai chính là Thiếu phu nhân của Quý gia. Trong ngành này ai mà dám mở miệng nói nửa câu không hợp, trừ khi người đó muốn có thêm rắc rối.”
“Nhìn xem, Thang tiểu thư đến rồi, cô ấy đến sớm như vậy.”
Ai đó đã đưa ra một lời nhắc nhở nhỏ.
Khi mọi người nhìn vào, họ thấy rằng Thang Nhược Lan bước vào với cặp tóc búi đôi tạo hình kiểu cổ trang đi đến, theo sau là ba trợ lý.
“Thang tiểu thư, sao cô đến sớm vậy?” Một tổ trưởng trong đoàn làm phim bước tới hỏi.
“Tôi đến sớm là muốn làm quen với phim trường một chút, để sau này quay phim không có gì sai sót.” Thang Nhược Lan cười nhẹ, “Mọi người đều bận rộn, không cần quan tâm đến tôi.”
Nói xong, Thang Nhược Lan cầm kịch bản bước lên.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của cô ấy và nói: “Oa, lúc đầu tưởng cô ấy kiêu sa cao ngạo không ngờ lại tốt bụng như vậy.”
“Cô ấy còn rất cố gắng, nhìn búi tóc của cô ấy, tôi đoán rằng có lẽ cô ấy đã dậy lúc năm giờ sáng.”
“Mặc dù kỹ năng diễn xuất của cô ấy có thể không bằng Nguyễn Nhan, nhưng cô ấy đủ chăm chỉ, cô nhìn xem Nguyễn Nhan còn chưa tới.”
Không lâu sau, đạo diễn Khâu Ân Chương cũng đến, thấy Thang Nhược Lan nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, anh ấy hài lòng nhẹ gật đầu.
Mặc dù ngay từ đầu Thang Nhược Lan không phải là người anh yêu thích nhưng ít nhất bây giờ cô ấy cũng đang làm việc chăm chỉ và đó có thể được coi là một người có ý chí cầu tiến .
Các diễn viên lần lượt đều đến gần hết, nhưng Nguyễn Nhan chưa xuất hiện, nhưng sắc mặt của đạo diễn Khâu càng ngày càng khó nhìn.
Anh nổi tiếng là rất ghét các diễn viên đến muộn.
“Nhìn xem, là ai mà đẹp trai như vậy, cũng là diễn viên trong đoàn phim à?”
“Mù à, đó là Quý Thiếu gia.” Sau khi có người mắng một câu như vậy, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về anh.
Đôi mắt của Thang Nhược Lan càng sáng hơn, không ngờ rằng là hôm nay, ngày đầu tiên đoàn phim bấm máy Quý Tử Uyên lại đến.
“Tử Uyên, sao anh lại đến đây.”
Thang Nhược Lan bước tới với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, hai tay nắm lấy cánh tay Quý Tử Uyên.
Quý Tử Uyên hôm nay mặc một chiếc quần tây màu xám cùng áo sơ mi trắng thắt nơ, khuôn mặt tuấn tú giống như một chàng trai phong lưu tuấn tú, nhưng nếu để ý kỹ hơn thì sẽ thấy đôi mắt đẹp kia rất lạnh lùng.
“Nhìn một chút.” Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói ra hai chữ, nhưng không có gạt tay cô ra, dù sao ở trong mắt mọi người thì Thang Nhược Lan là người anh sắp kết hôn.