“Đủ rồi, anh đừng có mà trốn tránh trách nhiệm nữa,” Tống Dung Đức nghiến răng nghiến lợi, “Lúc tôi đi vào cứu người, cô ấy là người duy nhất ở hiện trường, Nhạc Hạ Thu lại bị thương như vậy, nhân chứng cũng có mặt tại hiện trường, anh lấy cái gì để tôi phải tin cô ấy.”
“Về chuyện sau này thì sao?” Quý Tử Uyên nhướng mày, “Tỉnh táo lại đi, anh đã suy nghĩ kỹ chưa, cố gắng tin tưởng vợ mình một chút nào không, nếu nỗ lực điều tra một chút thì sẽ biết được thôi. Ngày đó, Lâm Minh Kiều rời khỏi Phủ tổng thống vào buổi sáng, làm sao có thời gian khiến Nhạc Hạ Thu trở nên như vậy. Hoặc là, nỗ lực thêm một chút, cũng có thể phát hiện kẻ bắt cóc không có một chút gì liên lạc với Lâm Minh Kiều, nhưng anh căn bản là không tin cô ấy một chút nào, anh một mực chắc chắn, người ta lấy cái gì để mà giải thích cho anh, trái tim cảm thấy rất lạnh lẽo.”
“Im miệng im miệng.”
Tống Dung Đức gương mặt tái nhợt giống như bị giẫm phải đuôi, “Là cô ấy không chịu giải thích với tôi, chỉ cần cô ấy nói một lời, tôi sẽ dao động, chính là cô ấy muốn bảo vệ Nguyễn Nhan, cô ấy hoàn toàn không quan tâm chuyện của chúng tôi, chính là anh, anh vì Nguyễn Nhan mà giấu giếm tôi.”
“Dung Đức, anh sai rồi.”
Quý Tử Uyên cười nhạo một tiếng, “Tôi không phải là người tốt nên mới dám làm mà không dám nói. Còn anh, mình là đồ cặn bã mà cứ tưởng là thần tượng, anh không cảm thấy mình đã sai một chút nào đó sao. Đúng, đều là do chúng tôi, có phải chúng tôi nuôi giấu Nhạc Hạ Thu không, là chúng tôi để cho anh lên giường với Nhạc Hạ Thu, để cô ấy mang thai sao.”
Anh ấy cười “ha hả”, “Nếu một ngày nào đó tôi kết hôn, tôi sẽ nói rõ với cô ấy rằng, đừng yêu tôi, đừng mong tôi tận tâm, trong tương lai tôi nhất định sẽ có một người phụ nữ bên ngoài, nếu cô ấy chịu không nổi thì đừng kết hôn. Còn anh thì sao, anh khác tôi, anh rõ ràng là đồ cặn bã còn đi nói dối vợ, nói tôi là người tốt, tôi sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn, tôi chỉ yêu mình em và kết quả thì sao, nửa đêm không chăm sóc vợ mà đi tìm bạn gái cũ.”
“Coi như ở cùng với cô ấy cũng không sao, còn hy vọng rằng vợ mình sẽ không hiểu lầm anh. Hiểu lầm là sẽ nghi ngờ anh, tra hỏi anh, sau đó thì sao, anh bảo sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài, một bên lại lên giường với cô ấy, đừng nói là do anh uống say, anh muốn chung tình với cuộc hôn nhân này, còn sẽ giữ khoảng cách với người khác giới, có phải như vậy không?”
Anh nói từng câu từng chữ, trong lòng Tống Dung Đức giống như bị một cái rìu đục một lỗ thủng, máu chảy đầm đìa.
Đôi môi Tống Dung Đức run lên, cả bàn tay cũng run lên, như thể tấm màn che bị xé nát không thương tiếc.
Nhưng Quý Tử Uyên vẫn không buông tha cho anh, “Anh đến tìm tôi, không phải anh vừa nghĩ tôi đã nói dối anh khiến anh ly hôn với Lâm Minh Kiều. Anh sai rồi, cho dù không có sự việc của Nguyễn Nhan thì anh cũng sẽ ly hôn, cùng lắm là anh không cho rằng Lâm Minh Kiều hung ác, ngoan cố không chịu ly hôn. Kết quả là sau khi Nhạc Hạ Thu bị đưa ra nước ngoài, một ngày nọ, cô ấy đột nhiên gọi điện cho anh, nói rằng cô ấy đã có con với anh, anh sẽ để cho người khác hành hạ cô ấy sao, sẽ không, đến lúc đó trong nhà thì nuôi người vợ chính thất, bên ngoài thì nuôi thêm một cái tiểu tam, anh ngồi không mà hưởng phúc.”
“Sau khi Lâm Minh Kiều không đồng ý, anh sẽ giải thích rằng anh không cố ý làm cho Nhạc Hạ Thu có thai, anh đã uống quá nhiều, Nhạc Hạ Thu rất đáng thương, không còn gì nữa, anh không thể đi cùng với cô ấy, cô ấy một mình nuôi con, sau đó, anh để con sống ở nước ngoài mà không quan tâm sao? Sớm muộn gì cũng mang Nhạc Hạ Thu cùng đứa nhỏ trở về, lúc đó Lâm Minh Kiều sẽ bị anh hành hạ, tra tấn sống không bằng chết, anh không nhìn thấy được điều đó sao.”
“Đừng nói nữa, thôi đi.”
Tống Dung Đức nghe không được nữa, lùi về phía sau từng bước, toàn thân như muốn sụp đổ, hoảng hốt, sợ hãi.
“Không muốn tôi nói, bởi vì tôi đã nói trúng suy nghĩ trong lòng anh.”
Quý Tử Uyên giễu cợt, “Dung Đức, chúng ta quen nhau từ khi còn nhỏ, tôi hiểu rõ anh hơn ai hết. Anh có biết tại sao tôi và Lão Hoắc lại xa lánh anh không, không phải chỉ vì Nhạc Hạ Thu mà bởi vì anh có gan làm mà không có gan thừa nhận. Anh luôn cho rằng mình là người tốt, tất cả chúng tôi đều là người xấu, tất cả mọi người đều cảm thấy rất nhàm chán, hiểu không.”
Tống Dung Đức khó khăn mở miệng, trong lòng đau nhói.
Vốn dĩ anh ấy đến làm phiền Quý Tử Uyên, thậm chí còn nghĩ đến việc chuẩn bị đánh nhau với Quý Tử Uyên, nhưng trước những lời nói hung hăng của Quý Tử Uyên, anh ấy dần dần nghẹn lời.
Đúng vậy, nếu như đứa nhỏ của Nhạc Hạ Thu không bị mất.
Rất có thể sự tiếp theo sẽ thực sự sẽ phát triển như lời Quý Tử Uyên đã nói.