Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy nghĩ của đàn ông?

Lâm Minh Kiều thật sự không hiểu.

Chẳng qua không liên quan đến việc có người khen cô xinh đẹp đáng yêu.

Mặc dù cô biết Tống Thanh Duệ an ủi mình, nhưng tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Cô lại trả lời: 【 Quên đi, cậu thích đàn ông, sao có thể hiểu được suy nghĩ của đàn ông chứ. 】

Tống Thanh Duệ: 【 “Giận” Chẳng lẽ tôi không phải là đàn ông? 】

Lâm Minh Kiều nhớ tới dáng vẻ của cậu ta vào buổi sáng hôm đó thì “Phụt” cười một tiếng.

Đúng lúc này, thư ký gõ cửa văn phòng, sau đó cầm một phần thức ăn ngoài đi vào: “Cô Lâm, bún thịt dê cô đặt đã tới. . . .”

“Tôi đặt bún thịt dê lúc nào chứ.” Lâm Minh Kiều vừa nói xong, Tống Thanh Duệ lại gửi tin nhắn tới: 【 Hôm qua tôi đã đồng ý mua bún thịt dê cho chị, đã đến rồi đó. . . . 】

Cô mở to mắt.

Hôm qua cô nghĩ anh nói đùa, không ngờ. . . .

Thư ký kinh ngạc nói: “Cô không đặt sao, nhưng người giao hàng nói là của cô.”

Cô ta dừng một chút, bỗng nhiên mập mờ trêu chọc: “Không lẽ có anh chàng đẹp trai giàu có nào đó thầm mến cô đưa tới, trước kia tôi chỉ nghe nói tặng hoa tặng trang sức, lần đầu tiên tôi nghe nói tặng bún thịt dê, thật là ấm lòng.”

Lâm Minh Kiều lúng túng, nhưng Tống Dung Đức vừa làm tổn thương lòng tự trọng của cô, lúc này cô vẫn cảm thấy đắc ý.

Được rồi, mặc dù cô vừa ly hôn, người bên ngoài không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ lén bàn tán sau lưng, cô có thể tưởng tượng được những người kia nói cô xinh đẹp, trong nhà có nhiều tiền nhưng lại bị đàn ông vứt bỏ.

Đa số cư dân mạng mắng chửi Tống Dung Đức, nhưng có một phần nhỏ châm chọc cô.

Cô nhìn thấy nhưng chỉ có thể giả vờ không sao.

Một bát bún thịt dê không đắt, nhưng tăng thêm mặt mũi cho cô.

“Cô. . . Để ở đây đi.” Lâm Minh Kiều nói cô ta đặt trên bàn.

Thư ký rời đi, cô mới mở bún thịt dê ra, rất thơm, lớp dầu cay và thịt dê phía trên cùng, mặc dù buổi sáng cô đã ăn sáng, chẳng qua Phủ tổng thống ăn rất thanh đạm, lúc này cô vẫn thèm ăn.

Cô ăn một miếng, thịt dê lại không hề mềm nhũn.

Cô kinh ngạc, nhắn tin cho Tống Thanh Duệ: 【 Quán ăn của đơn vị cậu cách chỗ tôi rất xa, sao bún lại giống như vừa được nấu ra vậy. 】

Tống Thanh Duệ: 【 Ha ha, ngốc, đương nhiên không phải của quán ăn chỗ tôi rồi, một quán bún thịt dê gần công ty của chị, tôi đã đặt hàng, lại thanh toán gấp đôi để thức ăn được lập tức giao đến đó. 】

Tống Thanh Duệ: 【 Tâm trạng khá hơn chút nào không. 】

Lâm Minh Kiều: 【 Cảm ơn. 】

Cảm giác có một người quan tâm mình từng ly từng tý thật là tốt.

. . .

Năm giờ rưỡi chiều.

Sau khi kết quả dữ liệu được đưa ra thì Lâm Minh Kiều cởi áo khoác trắng, một đồng nghiệp đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Cô vừa bấm mật mã, cửa mở ra, cô nhìn thấy dáng người cao lớn tao nhã đứng ở bên ngoài.

Tống Thanh Duệ mặc áo khoác màu đậm, khí chất tao nhã như nắng ấm trong mùa đông, lộ ra khí chất lạnh nhạt thoát tục.

Anh thấy cô đi ra thì nở nụ cười sáng lạn.

Đồng nghiệp bên cạnh đã ba mươi tuổi cũng không khỏi kinh ngạc.

Thậm chí thực tập sinh trêu ghẹo: “Cô giáo Lâm, bạn trai đến đón cô tan làm sao?”

“Nếu tôi có bạn trai đẹp trai như vậy thì tốt rồi.” Lâm Minh Kiều cười chớp mắt: “Em trai tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK