Tống Thanh Duệ cười mở cửa, lúc đi còn quay đầu lại nhắc nhở: “Tôi chờ sức khỏe chị tốt lên, hết cảm lạnh.”
Nói xong, cánh cửa đóng lại.
Lâm Minh Kiều muốn phát điên, tay vuốt vuốt tóc.
Cô vừa mới đồng ý hôn Tống Thanh Duệ?
Sao lại như vậy?
Cô ấy bị điên sao?
Nhưng cô ấy có cần phải căng thẳng như vậy không?
Chỉ là nụ hôn thôi, dù sao thì cô cũng là phụ nữ đã ly hôn, cũng không phải là chưa từng trải qua sóng gió lớn nào, sao lại bị nụ hôn biến ra thành thế này.
Hôn thì hôn.
Ai sợ ai?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lâm Minh Kiều không quyết định được nữa.
Không nghĩ tới điều đó nữa, Lâm Minh Kiều mở TV trong phòng khách, đang định xem một bộ phim truyền hình mới, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là của Tống Dung Đức.
Cô không muốn trả lời chút nào, nhưng nghĩ đến Nguyệt Nguyệt, cô nghiến răng nghiến lợi “Cho anh nói chuyện nửa phút. Nếu như anh vì Nhạc Hạ Thu mà mắng tôi, vậy thì tôi chỉ có thể cúp điện thoại.”
“Tôi muốn gặp Nguyệt Nguyệt.” Tống Dung Đức lạnh giọng, “Hơn một tháng nay tôi không gặp Nguyệt Nguyệt. Tôi là cha con bé, tôi có quyền gặp con bé.”
“Hôm nay anh có thể đến Phủ tổng thống gặp con bé, tôi sẽ nói cha mẹ nuôi để cho anh vào.” Lâm Minh Kiều nói xong, cổ họng ngứa ngáy, nói tiếp vài câu, “Nhưng anh không thể đưa con bé đi ra ngoài.”
“Lâm Minh Kiều, con bé là con gái của tôi, tôi không có tư cách đưa con đi chơi sao?” Tống Dung Đức rống lên.
“Chơi?” Lâm Minh Kiều chế nhạo, “Con bé lớn bao nhiêu còn không biết lật, thời tiết lạnh như vậy, con bé có thể chơi cái gì. Tống Dung Đức, nếu không phải coi trọng cha mẹ anh thì tôi sẽ không bao giờ để Nguyệt Nguyệt nhận anh là cha, anh không đủ tư cách, anh biết không.”
Sau khi cúp điện thoại, cô cảm thấy phẫn nộ thay cho Nguyệt Nguyệt.
Anh bỏ mặc con gái hơn một tháng, còn không biết xấu hổ mà chạy tới xin gặp Nguyệt Nguyệt.
May mắn thay, con gái cô vẫn còn nhỏ và con bé không hiểu gì cả.
Tuy nhiên cô cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và Phủ tổng thống, sau này khi con gái lớn lên sẽ biết Tống Dung Đức chính là cha ruột của mình.
Còn cô nhất quyết ngăn cản thì Tống Dung Đức sẽ đưa đơn ra tòa, quan tòa sẽ cho hai cha con họ gặp nhau mỗi tháng hai lần.
Cô không muốn làm cho nó quá nhiều rắc rối.
Mười giờ sáng, người trông trẻ gọi cho cô nói Tống Dung Đức đang đến Phủ tổng thống để gặp con gái, thỉnh thoảng anh ấy cũng phát Wechat. Còn nói với cô rằng Tống Dung Đức sẽ ở lại Phủ tổng cùng con bé ăn cơm chiều, sau khi cơm nước xong thì lại chơi đùa với con bé. Mãi cho đến lúc chạng vạng tối Thanh Duệ đến đón cô, dường như Tống Dung Đức vẫn chưa rời đi.
Nghĩ đến cảnh khi trở về gặp Tống Dung Đức, cô liền cảm thấy buồn chán.
“Tâm tình không tốt, uống chén trà nóng đi.” Tống Thanh Duệ cầm một chén trà chanh quất đưa cho cô.
“Tống Dung Đức không nên ở Phủ tổng thống ăn tối.” Lâm Minh Kiều chán nản nói.
“Nếu anh ấy không rời đi, cha mẹ tôi sẽ không tiện mà đuổi anh ấy ra ngoài.” Tống Thanh Duệ nhún vai, “Đừng lo lắng, có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để chị bị anh ấy ức hiếp.”
Lâm Minh Kiều nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm không ít, uống một ngụm nước trà nóng, cổ họng càng thoải mái hơn, “Cái này sẽ không phải là anh đặc biệt mua cho tôi đó chứ.”