Lâm Minh Kiều há miệng một hồi, khó khăn nói: “Tớ nghe cha tớ nói, lần này Hoắc Thị có thể sẽ gặp phải khủng hoảng chưa từng có, không giống như lần trước, Hoắc Anh Tuấn có thể sẽ không còn gì.”
“Cậu đang đùa tớ sao.” Khương Tuyết Nhu không thể tin được, “Anh ấy vừa xoay chuyển được Hoắc Thị, chính là lúc anh ấy trở nên mạnh mẽ…”
“Anh ấy có lẽ đã đắc tội một người nào đó rất ghê gớm, loại người mà ngay cả cha nuôi của tớ cũng không thể đối phó.” Lâm Minh Kiều ngắt lời cô, nói với vẻ bất lực.
Đầu óc của Khương Tuyết Nhu muốn nổ “ầm ầm”.
Cô cùng với Hoắc Anh Tuấn cố gắng đấu tranh cho đến hôm nay, Sở Minh Khôi vào tù, những tưởng cuối cùng có thể thu thập được chứng cứ của Lương Duy Phong, nhưng không được bao lâu, anh ấy lại đắc tội đến một người kinh khủng hơn.
Ai?
Cô vô cùng mệt mỏi và hoang mang.
Dù là cô hay là Hoắc Anh Tuấn, cũng không dễ dàng có được ngày hôm nay.
“Cậu không sao chứ?” Lâm Minh Kiều quan tâm hỏi.
“Tớ không biết, Minh Kiều, tớ muốn đi tới Hoắc Thị.” Khương Tuyết Nhu mệt mỏi nói.
Sau khi cúp máy, cô chuyển hướng và đến tập đoàn Hoắc Thị.
Lúc này, Hoắc Thị đã có rất nhiều phóng viên đang đứng bên ngoài, cô từ bãi đậu xe bước vào, lên đến tầng cao nhất, cô nhìn thấy một vài người mặc đồng phục màu xanh da trời bước ra cùng vài chiếc hộp.
Các nhân viên của Hoắc Thị đứng hai bên với vẻ mặt lo lắng, cho đến khi có người trong văn phòng thư ký chú ý tới cô, “Khương tiểu thư……”
“Hoắc tổng đâu,” Khương Tuyết Nhu hỏi.
“Hoắc tổng và vài vị giám đốc đang ở bên trong,” thư ký đưa cô vào.
Trong văn phòng lớn, trừ Hoắc Anh Tuấn ở ngoài, Hoắc Văn, Hoắc Chân và các giám đốc có mặt ở đó, sắc mặt ai nấy đều có vẻ khó coi.
“Hoắc tổng, tôi hy vọng anh có thể tìm gặp anh Tống càng sớm càng tốt để tìm hiểu sự tình.” Một cổ đông nói, “Dù sao Hoắc thị đột nhiên bị điều tra rầm rộ, bên ngoài lại có rất nhiều phóng viên, những người khác nghĩ về Hoắc Thị như thế nào?”
“Chết tiệt, Hoắc Thị của chúng ta năm nay không biết xảy ra chuyện gì, khó khăn mới áp đảo được Sở gia để leo lên, giờ lại bị điều tra. Vừa rồi có rất nhiều công ty gọi điện hỏi thăm tình hình, chúng ta đã ký nhiều hợp đồng như vậy, nếu như giống lần trước mà trì hoãn, lần này có thể sẽ mất tất cả.”Hoắc Chân cũng mất bình tĩnh.
“Mọi người về nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi sẽ đích thân đến thăm Tống nghị viên.” Hoắc Anh Tuấn trầm giọng nói.
Sau khi các giám đốc lần lượt đi ra ngoài, Khương Tuyết Nhu bước đến bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, “Xảy ra chuyện lớn như thế này tại sao buổi sáng anh không nói cho em biết.”
“Anh không muốn em phải suy nghĩ nhiều.” Hoắc Anh Tuấn nắm tay cô, nhẹ nhàng siết chặt trong lòng bàn tay.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày nhìn anh, “Em còn biết, Minh Kiều gọi điện cho em và nói … Có lẽ anh đã đắc tội người nào đó rất kinh khủng, em e rằng lần này khó mà bảo toàn. Anh và em đều biết, trên thương trường điều đáng sợ nhất không phải là đối thủ cạnh tranh, mà là điều tra … ”
Đặc biệt là các cuộc điều tra vô duyên, vô cớ bất ngờ tới.
Ngay cả khi không điều tra ra gì, cũng có thể bị đồn thổi, khiến một công ty không còn danh tiếng, giá cổ phiếu lao dốc, thậm chí phải rút khỏi thị trường cổ phiếu.
Đặc biệt Hoắc Thị vừa tung ra sản phẩm mới sẽ khiến nhiều công ty suy nghĩ và không muốn hợp tác kinh doanh.
“Tuyết Nhu, không nên suy nghĩ lung tung, Hoắc Anh Tuấn anh cho tới hôm nay có sóng gió gì mà chưa có trải qua.” Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn khẽ cười, “Em phải tin tưởng anh.”
“Anh Tuấn”
Đôi môi đỏ mọng của Khương Tuyết Nhu khẽ nhúc nhích, đầu óc lúc này chợt lóe lên, cả người choáng váng.
“Sao vậy?” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng hỏi.
“Em nghĩ tới một chuyện.” Khương Tuyết Nhu nói, “Minh Kiều nói Giang Bồi Viễn được thả, Phủ tổng thống đích thân đăng lên, sau đó Hoắc Thị liền bị điều tra, em đang suy nghĩ xem có phải hai chuyện này có liên quan với nhau? toàn bộ Nguyệt Hàn, bây giờ có thể khống chế Tống gia, xem ra cũng chỉ có Phủ tổng thống.”
Hoắc Anh Tuấn lông mày tối sầm lại, hờ hững nói: “Chỉ là một cái Giang gia, ngược lại là không có nghĩ đến, Tuyết Nhu, em đến công ty đi, anh hiện tại muốn đến Tống gia.”
“Em đi cùng anh.” Khương Tuyết Nhu lập tức đứng dậy, “Anh Tuấn, có một số việc em muốn cùng anh đối mặt, được không, nếu anh không vượt qua được rào cản này, em cũng có thể một mình rời đi.”
Hoắc Anh Tuấn sững sờ, vẻ mặt khó coi nhìn cô chằm chằm.
“Anh Tuấn, thật xin lỗi, cho dù lời em nói ra rất khó nghe, nhưng vì lợi ích của hai đứa nhỏ, em không thể không làm vậy.” Khương Tuyết Nhu cắn môi, trầm mặc nói.