Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt tuấn tú, đào hoa của Tống Dung Đức đen như đáy nồi.

“Đúng rồi.” Lâm Minh Kiều đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên vẻ mất tự nhiên, “Cái kia… Thời gian tới có thể tôi sẽ gặp Giang Bồi Viễn nhiều hơn.”

Tống Dung Đức lập tức sửng sốt, mấy giây sau cả người muốn xù lông, “Lâm Minh Kiều, cô bị bệnh à? Anh ta đối xử với cô như vậy, cô còn chạy đến gặp anh ta, cô không thể buông bỏ anh ta được sao? Cô sinh ra để bị khinh thường chà đạp sao.”

“Tôi bị khinh thường chà đạp mấy cũng không bằng anh.”

Lâm Minh Kiều vốn dĩ muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng anh nói những lời nói khó chịu đó khiến cô phát cáu.

“Tôi hiện tại đã quay đầu lại, em đem con của tôi đi gặp anh ta, đừng mơ tưởng.” Tống Dung Đức tức giận nói, “Tôi yêu cầu cô an phận thủ thường một chút đừng làm cho tôi và Tống gia mất mặt, cô đã quên chuyện lần trước em bị tát vào mặt rồi sao, hãy tỉnh táo lại đi.”

“Tôi rất tỉnh táo, anh đừng mở miệng ra là nghĩ tôi không buông bỏ được, tôi không giống anh. Lần này tôi đến gặp anh ta là vì muốn tìm hiểu xem là ai đã cứu anh ta. Tuyết Như cho rằng người cứu Giang Bồi Viễn và đối phó với Hoắc Thị là do cùng một người và người này chính là Khương Kiều Nhân.”

“Khương Kiều Nhân?” Tống Dung Đức sững sờ, tại sao lại là cái tên này.

“Đúng vậy, là ba năm trước, người phụ nữ này đã giả trang thành Hạ Tuyền ở bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, ba người các anh thật ngu ngốc đã để cho cô ta trốn đi, bây giờ cô ta quay lại báo thù.”

Lâm Minh Kiều không chút khách khí mà mắng.

Tống Dung Đức bị mắng là ngu xuẩn: “Chuyện này có thể trách tôi sao? Đến lúc đó đối chiếu ADN xong, người chết đúng là Hạ Tuyền.”

“Được rồi, lúc trước chính anh là người kêu gào, anh cố ý muốn bảo vệ những người có liên quan đến Nhạc Hạ Thu.”

Lâm Minh Kiều hít sâu một hơi, “Còn nữa, chỉ là tôi nói cho anh biết vậy thôi chứ không cần phải có sự đồng ý của anh.”

Tống Dung Đức tức giận, khí huyết dồn lên đầu, “Là Khương Tuyết Nhu đã giật dây cô, cô ấy mới là một người phụ nữ nhiều mưu mô.”

“Không chỉ bởi vì Tuyết Nhu mà còn vì Tân Giai Linh.” Lâm Minh Kiều ngắt lời anh, “Nếu tôi không đánh bại được Tân Giai Linh, lúc chết tôi sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với Nhạc Tiếu Nhi, tôi sẽ không bao giờ để cho cô ta và Khương Kiều Nhân có cơ hội vươn lên.”

Cô ấy nói xong không còn nói thêm gì nữa và quay lên lầu.

Tống Dung Đức nhìn bóng lưng của cô, rất kiên quyết.

Anh hơi sững sờ và có chút uất ức, vừa phải đối phó với Tân Giai Linh, vừa thân thiết với Giang Bồi Viễn?

Không thể hiểu được, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, như là đang bị cắm sừng.

Anh nghĩ nghĩ và cũng đi theo, bởi vì tâm trạng buồn bực không nghĩ gì nhiều trực tiếp mở cửa phòng ngủ, “Lâm Minh Kiều, để tôi nói cho em…”

Trong cổ họng anh đột ngột nghẹn lại

Trong phòng ngủ sáng sủa, Lâm Minh Kiều đang cúi người cởi váy.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dáng mang thai năm tháng của cô rõ như vậy.

Cô ấy giữ dáng rất tốt, ngoại trừ việc bụng to hơn một chút, thì đôi chân của cô ấy vẫn rất thẳng và đẹp, đặc biệt là ở phía trên những nơi gợi cảm nhất…

Lâm Minh Kiều quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đột nhiên đi vào, cô đã cởi váy rồi và cô sợ hãi hét lên một tiếng, vừa nhìn thấy cô liền muốn chạy trốn nhưng ngay khi rời đi, hai chân của cô đã bị cái váy che mất và vấp ngã, cả người ngã lăn ra sàn.

“cẩn thận.”

Tống Dung Đức bị dọa nhưng vẫn nhanh chóng nhào tới ôm lấy cô, anh do dự không dám ôm chặt bụng của cô, đành phải áp cánh tay lên ngực cô.

Động tác uyển chuyển kia khiến đầu óc Tống Dung Đức ong ong, dưới mặt mũi chỉ cảm thấy có thứ nào đó nóng hổi trào ra.

“Tống Dung Đức …” Lâm Minh Kiều nhìn bàn tay trên ngực đỏ bừng xấu hổ muốn chui xuống đất, tức giận quay đầu lại, liền nhìn thấy Tống Dung Đức chảy máu mũi, cả người như chết lặng.

“Anh … sao lại chảy máu mũi?”

Cô không quay đầu lại thì càng tốt, khi quay đầu lại, Tống Dung Đức cảm thấy mình bị nhìn rõ hơn, máu mũi chảy nhiều hơn.

Sống đến nay ba mươi tuổi, lần đầu tiên anh xấu hổ như vậy, nhất là trước mặt Lâm Minh Kiều.

“Tôi bị viêm xoang, cô có ý kiến gì.” Tống Dung Đức rống lên, sắc mặt đỏ bừng, bế cô lên giường và lấy chăn đắp cô lại, “Cô cẩn thận giùm tôi, cái bụng lớn như vậy mà ngã xuống không chừng một xác mà hai mạng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK