Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi chỉ mong khi tôi còn đương nhiệm có thể cho Thanh Duệ nhiều quyền hơn, để nó cũng có thể tranh cử chức tổng thống.” Tống Nguyên bất lực nói.

“Em nghĩ anh thật sự là bị Lão gia tẩy não.” Lâm Thanh Phương lắc đầu, “Nguyệt Hàn chưa từng có tiền lệ hai cha con lên làm tổng thống. Người của Tống gia có tham vọng tạo ra tiền lệ này, nhưng cũng đừng quá khắt khe với người khác, sân si vọng tưởng, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Chúng ta đều đã ngoài năm mươi tuổi, sao phải mệt mỏi như vậy, nếu Thanh Duệ thực sự thích vị trí của anh, nó sẽ tranh giành lấy.”

“Em ngược lại là không có ý nghĩ đó.” Tống Nguyên cười khổ.

“Em nghĩ Tống gia các anh quá tham lam.” Lâm Thanh Phương liếc ông một cái, “Sau khi anh ngồi ở vị trí này anh không thấy tóc mình bạc nhiều như thế nào sao, anh ngay cả khi ngủ đều đang suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự, cả ngày đều bận bịu chân cũng không có chạm đất.”

Tống Nguyên vuốt tóc thở dài, “Có lẽ em nói đúng, vừa rồi anh chuyển Thanh Duệ về cơ sở, trước đây anh cũng không nghĩ tới nhưng bây giờ anh phát hiện nhiều chuyện không được thuận lợi, xung quanh cũng không có trợ lý nào có thể so sánh với nó.”

Lâm Thanh Phương khịt mũi, “Em cũng đoán được nó cũng đã tính toán cho nên cũng không có sợ hãi.”

“Em làm sao vậy, không còn muốn có cháu trai sao?” Tống Nguyên xoa lông mày nói.

“Đi được tới đâu hay tới đó, con trai của chúng ta cũng không đơn giản.” Lâm Thanh Phương trong lòng tràn đầy xúc động.

Sau đó hai ngày, Lâm Minh Kiều bàn giao công việc, làm xong thủ tục xuất ngoại, thời gian còn lại thu dọn đồ đạc ở nhà và chơi cùng Nguyệt Nguyệt.

Con bé không biết rằng mẹ nó sẽ rời đi một khoảng thời gian nên ngày nào cũng cười vui vẻ.

Ngược lại, Lâm Minh Kiều càng ngày càng không nỡ, không muốn rời đi, cả đêm mất ngủ.

Buổi sáng, Tống Thanh Duệ cất vali vào trong cốp xe, Lâm Minh Kiều liếc mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt đang cười ngây ngô, lúc lên xe cô buồn bã khóc.

“Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ chăm sóc Nguyệt Nguyệt thật tốt, có như vậy mới khiến con bé cảm thấy có mẹ hay không có thì cũng không có gì khác.” Tống Thanh Duệ cầm khăn giấy đưa cho cô.

“Ý anh là gì.”

Lâm Minh Kiều trừng lớn đôi mắt đỏ hoe, “Tôi đi rồi, Nguyệt Nguyệt nhất định sẽ nhớ tôi, con bé thường xuyên dính tôi nhất.”

“Ồ, vậy ý ​​của cô là mong Nguyệt Nguyệt mỗi ngày đều nhớ tới cô, lấy nước mắt mà rửa mặt sao?” Tống Thanh Duệ ung dung hỏi cô.

“Dĩ nhiên là không.”

Sau khi Lâm Minh Kiều lên tiếng phủ nhận, Tống Thanh Duệ mới thả lỏng một tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Cô ở bên kia chăm chỉ học hành, nhớ Nguyệt Nguyệt thì gọi video cho tôi và dì Lưu. Tôi hứa sau khi tan sở sẽ liền về nhà, hai ngày cuối tuần sẽ không đi đâu, sau khi cô về tôi sẽ trả lại cho cô một đứa con bé bỏng mũm mĩm.”

“Vậy nếu con bé gầy đi thì sao?” Lâm Minh Kiều cố ý gây chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK