Người phụ nữ của anh. . . Thật sự quá thông minh.
“Hoắc tổng, cô Khương thật sự bán Hồng Nhân đi để giúp đỡ tập đoàn Hoắc Thị sao?” Cổ đông Âu Dương có lai lịch mạnh nhất kích động hỏi.
Hoắc Anh Tuấn nhìn về phía ông ta cười: “Cổ đông Âu Dương, ông sẽ để vợ mình bán đi công ty trong tay để giúp Hoắc Thị vượt qua khủng hoảng này sao?”
Cổ đông Âu Dương cứng đờ.
“Ông sẽ không làm thế, mọi người cũng vậy.” Hoắc Anh Tuấn đứng người lên: “Chúng ta đều ích kỷ, bởi vì chúng ta còn có con cháu, không thể ném hết mọi thứ vào Hoắc Thị, cho nên các người đừng hy vọng Khương Tuyết Nhu sẽ bán công ty đi để giúp đỡ tập đoàn Hoắc Thị, cho dù cô ấy đồng ý thì tôi cũng không cho phép, dù sao công ty này không phải của một mình tôi.”
Thành viên hội đồng quản trị nhìn nhau, không có ai nói chuyện, dù sao Hoắc Anh Tuấn nói có lý.
Hoắc Anh Tuấn nhìn đám người một chút, bỗng nhiên chuyển đề tài: “Nhưng người ngoài nghĩ Khương Tuyết Nhu thật sự đưa tiền cho Hoắc Thị, cho nên bọn họ có thêm lòng tin với Hoắc Thị, đây cũng là lý do thị trường chứng khoán tăng lên, cũng cho chúng ta có thời gian xử lý.”
“Cô Khương thật là thông minh.” Cổ đông Âu Dương khen không dứt miệng: “Hoắc Thiếu, cậu rất tinh mắt.”
Hoắc Anh Tuấn bị cái này vỗ mông ngựa tâm tình không tệ, người khác khen anh cũng không làm cho anh vui vẻ như thế: “Mọi người có nhìn thấy bình luận trên mạng không, Khương Tuyết Nhu làm cho mọi người thay đổi cái nhìn với tập đoàn Hoắc Thị, thậm chí rất ít người nhắc đến chuyện sản phẩm của công ty chúng ta có vấn đề, bọn họ nói về chuyện có người âm mưu chèn ép chúng ta nhiều hơn.”
“Hoắc Tổng, anh nói không sai.” Thành viên hội đồng quản trị gật đầu, cũng có chút tức giận: “Chẳng qua lúc đầu sản phẩm của chúng ta không có vấn đề gì, nhưng người phía trên gây rắc rối cho chúng ta.”
“Nếu mọi người cũng đứng về phía chúng ta thì có thể lợi dụng điều này để đột phá, gây áp lực cho phía trên, quan trọng nhất là có thể làm cho Tống Nguyên sớm nắm quyền.”
Hoắc Anh Tuấn tuyên bố.
Tất cả mọi người khiếp sợ.
Hoắc Anh Tuấn cười lạnh: “Chuyện đã đến nước này thì Hoắc Thị không còn đường lui nữa.”
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng liên lạc với Quý Tử Uyên, bắt đầu hành động.
…
Buổi tối.
Khương Kiều Nhân ăn cơm với cả nhà Khương Tụng và Thương Dục Thiên, điện thoại của Thương Dục Thiên bỗng nhiên vang lên.
Sau khi ông ta nghe máy thì khuôn mặt tuấn tú bỗng lạnh lẽo, hiện lên nụ cười hứng thú.
Nụ cười kia làm cho Khương Tụng không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
Thương Dục Thiên sờ tóc bà ta, ông ta còn chưa kịp mở miệng thì quản gia bỗng nhiên thông báo Triệu Vệ Bách đến.
“Để cậu ta vào đi.” Thương Dục Thiên nhàn nhạt lên tiếng.
“Sao anh ta lại đến đây.” Khương Kiều Nhân nhỏ giọng lầm bầm.
Thương Dục Thiên liếc cô ta một chút, sau đó Triệu Vệ Bách đi đến.
“Chú Thương, dì Thương, thật ngại quá, cháu đã quấy rầy mọi người ăn cơm.” Triệu Vệ Bách mang theo vẻ lấy lòng, thân phận của hai người này không tầm thường.