Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa kết hôn và cô ấy bắt đầu nghi ngờ rằng mình sẽ sớm già đi.

Chẳng lẽ anh già rồi, không muốn nữa sao?

Bực mình, anh đá vào thùng rác trước mặt.

Một hộp mì gói từ bên trong lăn ra.

Anh giật mình.

Tối nay cô ấy ăn mì gói sao?

Lâm Minh Sâm nhíu nhíu mày, cô ấy thật giống như trước đây, đã lớn tuổi như vậy rồi, nấu cơm còn không biết.

Anh cúi xuống nhặt rác rồi đi vào phòng ngủ.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước “rơi”, bóng người thấp thoáng sau lớp kính mờ khiến máu anh chợt ùa về đâu đó.

Tối hôm qua, hình ảnh mê hoặc của cô xẹt qua trong đầu, Lâm Minh Sâm đột nhiên có ý muốn đẩy cửa đi vào.

Dù sao đi nữa thì họ cũng đã kết hôn.

Dù sao cũng làm những điều nên làm.

Không phải cô ấy cũng thực sự muốn như vậy sao?

Khi tất cả các loại suy nghĩ đang đan xen vào nhau, điện thoại đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông lanh lảnh như bị một chậu nước lạnh dội xuống.

Anh lấy lại bình tĩnh, cầm điện thoại bước ra ban công, “Mẹ ….”

“Con đi đâu rồi?” Lâm Mẫu hỏi.

“Một người bạn của con đến Kinh Đô, tối nay con cũng sẽ không về nữa, con sẽ ngủ trong căn hộ.” Lâm Minh Sâm thì thào.

“Được rồi, tối nay con không về cũng không sao, vừa rồi mẹ và cha con đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Khâu gia báo cha mẹ Khâu Ngữ Tâm tới nhà, khiến cho mẹ và cha con phải về nhà sớm.”

Lâm Minh Sâm cau mày, “Tại sao bọn họ còn đến đó?”

“Nói là quan tâm đến tình hình của tập đoàn Lâm thị chúng ta, nghe Khâu mẫu nói Khâu Ngữ Tâm mấy ngày nay ở nhà buồn phiền, hẳn là Khâu gia vẫn muốn gả con gái cho nhà chúng ta. Đúng rồi, mẹ còn không hiểu sao con lại đền bù cho người ta hai mặt tiền, mặt tiền đó trị giá hàng trăm triệu mà con nói đền bù liền đền bù, tiền trong nhà như gió thổi đi.”

Lâm Minh Sâm nhẹ giọng nói: “Con sợ nếu Lâm thị vượt qua được thì Khâu gia lại mang chuyện hôn sự này ra uy hiếp. Hiện tại cũng đã thủ tục sang tên cũng xong rồi, con không nợ Khâu Ngữ Tâm nữa, chuyện hôn sự cũng không thể tiếp tục.”

“Mặc kệ thế nào nói, mẹ chính là cảm thấy rất đáng tiếc, sớm biết đã không để cô ấy cứu con . Dù sao có bị thương nặng đến đâu thì tối đa cũng là bị cánh tay, cái chân, không cần tổn thất nhiều tiền như vậy.”

Lâm Minh Sâm: “. . .”

Cho nên trong mắt mẹ cha, tay chân không quan trọng bằng tiền.

Lâm Mẫu thở dài: “Nhưng chẳng qua cũng không còn cách nào, cũng không muốn kết thân với bọn họ, mau tìm bạn gái đi, mẹ……”

“Mẹ, con bận nên cúp máy đây.”

Đã đến lúc bắt đầu chuyện thúc giục kết hôn, Lâm Minh Sâm vội vàng cúp điện thoại.

Hơn mười phút sau, Tống Quân Nguyệt từ trong buồng tắm đi ra, nhưng cô ấy không mặc bộ đồ ngủ màu đen mà cô ấy mặc ngày hôm qua. Cô ấy đang mặc một chiếc quần dài cotton và bộ pijama dài tay, cúc áo được cài lên đến tận cùng xương đòn và không có gì bị lộ.

Lâm Minh Sâm hai mắt tối sầm lại, mặc quần áo đi tắm.

Vừa mới bước vào, liền có mùi sữa tắm nữ tính, bên cạnh là cái B R A và quần lót cô đã mặc trước đó.

Khi ánh mắt anh lưu lại thêm vài giây, Tống Quân Nguyệt bước vào, lấy quần áo thay ra, trong suốt quá trình thậm chí cô còn không nhìn thẳng vào mắt anh.

“Chờ chút.”

Lâm Minh Sâm nhanh chóng cởi áo ném vào trong tay cô, “Giặt cái này đi, quần áo của tôi chỉ có thể giặt bằng tay.”

Tống Quân Nguyệt để áo sơ mi vào trong giỏ, đặt dưới chân anh, “Vậy đợi lát nữa anh cùng em giặt, quần áo của em cũng giặt bằng tay.”

“Tống Quân Nguyệt.” Lâm Minh Sâm sắc mặt lập tức thay đổi, “Cô là vợ của tôi đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK