Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xúc phạm anh?”

Tống Quân Nguyệt bật cười, “Sao anh không nghĩ tới, anh lớn hơn tôi, tại sao lại phải đưa anh và cha của anh lên. Lăng Diệp, suy nghĩ nhỏ của anh từ ngày đầu tiên đã muốn ngồi vào vị trí này, tôi biết, thậm chí, không chỉ có anh mà còn có những người khác, chỉ vì Lăng Đổng đứng lên ủng hộ tôi trước, cũng là bởi vì anh thật sự có năng lực, tôi cho anh thể diện, cho anh một cơ hội. ”

Ngừng một chút, cô đứng dậy, đi giày cao gót, một tay đặt lên ghế da, “Đối với tôi vị trí này không có hứng thú, tôi không quan tâm, anh còn trẻ có tham vọng là điều bình thường, nhưng anh không thể diễn kịch một cách nghiêm túc như vậy, coi tôi là đồ ngốc, đúng không, Lăng Diệp.”

Cô nhìn Lăng Đổng bằng đôi mắt cười nửa miệng, “Chú thường xuyên chơi với cha tôi, nhất là thời gian này công việc của cha tôi tạm dừng, Dung Đức lại xảy ra chuyện, chú Lăng cũng an ủi, chỉ là tôi không có hồ đồ.”

“Quân Nguyệt….” Lăng Đổng vẻ mặt già nua, nhưng trong mắt không có cười, “Cháu càng nói càng quá đáng.”

“Quá đáng?”

Tống Quân Nguyệt bất cẩn mím môi, “Bình thường chuyện bí mật chú cũng đã nói nhiều lần rồi, sau này Lăng Diệp kết hôn với tôi nhân lúc tôi mang thai hoặc sinh con, Lăng Diệp có thể dựa vào thân phận là chồng tôi mà ngồi vào vị trí đó. Nếu thất bại cũng không thành, dù sao thì con tôi vẫn mang họ Lăng, đến lúc đó vì con trai tôi nên người tiếp quản Tống thị sẽ là người nhà họ Lăng, Tống Thị có thể trở thành Lăng thị.”

Thân hình của Lăng Đổng và Lăng Diệp cùng chấn động.

Những lời này bọn họ thường chỉ thỉnh thoảng nói một hai lần ở nhà, sao Tống Quân Nguyệt lại biết hết.

Lăng Diệp ngừng nói, Lăng Đổng ở cái tuổi này cảm thấy lạnh sống lưng, “Quân Nguyệt, cháu vu khống Lăng Diệp thì không sao, nhưng cháu không thể vu khống Lăng gia chúng tôi.”

“Vu khống?” Đáy mắt Tống Quân Nguyệt lạnh đi từng li từng tí, “Những lời này là do người hầu của Lăng gia các người nói. Chú Lăng, chuyện cho đến nước này, tôi cũng không ngại nói cho các người biết, trong nhà Lăng gia là tai mắt của tôi. Khi chú đứng lên và giúp đỡ tôi trước, điều đó cho thấy chú là người quyết đoán, biết nắm bắt thời cơ, vì vậy chú là người tôi đề phòng nhất.”

Máu trong người Lăng Diệp đột nhiên như lạnh hẳn.

Dưới cái nhìn của Tống Quân Nguyệt, anh đột nhiên cảm thấy hai cha con như kẻ ngốc.

Anh tưởng ăn sống được Tống Quân Nguyệt, nhưng cả nhà đều sống dưới mắt cô, anh như một tên hề.

Lăng Đổng khuôn mặt già nua tức giận đỏ lên, “Nếu là như vậy, sao hôm nay cháu mới nói.”

“Tôi nói rồi, có thể tham vọng hay dã tâm đều có thể. Ở nơi làm việc của Tống thị, tôi thích những người như vậy, nhưng tôi không thích cầm dao đối mặt với tôi.” Tống Quân Nguyệt lạnh lùng nói, “Thật ra, Lăng Diệp có năng lực rất tốt, thậm chí nếu rời khỏi công ty cũng có thể tạo ra bước đột phá, cho dù anh ấy tự từ chức hoặc bị đuổi như anh họ của mình sau khi tái tổ chức cấp cao, tốt nhất là bên trong đã có kế hoạch.”

Sau một hồi im lặng xấu hổ, Lăng Diệp nắm chặt tay, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đưa đơn từ chức.”

“Tốt lắm.” Tống Quân Nguyệt ngồi trở lại ghế.

Lăng Diệp hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi thêm một câu, tôi không thua Lâm Minh Sâm, tôi có tham vọng, Lâm Minh Sâm không phải là không có.”

“Anh nghĩ nếu anh ấy có thì có thể lọt vào mắt xanh của tôi không?” Tống Quân Nguyệt nhướng mày hỏi.

Lăng Diệp giật mình, sau đó tự giễu cười.

Lúc trước là anh ảo tưởng thao túng Tống Quân Nguyệt, thật sự là không tỉnh táo như đang mơ.

Người phụ nữ Tống Quân Nguyệt này, là người phụ nữ đáng sợ nhất mà anh từng thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK