Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại nhóm kín trên facebook đã ra hơn 200 chương so với web.

Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ kinh phí cho nhóm dịch và vào nhóm đọc ngay nhé.

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín TẠI ĐÂY

Buổi tối.

Quý Tử Uyên chậm rãi trở về Quý gia.

Vừa vào cửa, Quý Gia Minh liền cầm một cái chén ném về phía Quý Tử Uyên.

Quý Tử Uyên đưa tay đón lấy, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười lười biếng, ” Cha à, cha thật sự đã già rồi, chén trà ném ra ngoài mà không có sức lực gì.”

“Anh.”

Quý Gia Minh tức giận trợn to mắt.

Ông có được cho là bất lực không, đều là đang ép ông tức đến chết.

Ông ấy tức giận nhặt chiếc cốc còn lại và đập mạnh nó lần nữa.

Quý Tử Uyên né tránh, đút tay vào túi quần, không bị cái chén chạm vào người, nhưng Quý Gia Minh đang thở hổn hển vì kiệt sức.

“Cha, sức khỏe của cha thật sự là rất yếu, cha tốt nhất nên về hưu rồi ở nhà luyện Thái Cực và chăm sóc mẹ con.” Quý Tử Uyên vừa nói vừa ngồi trên sô pha, lấy ra một điếu thuốc, nhìn Quý Gia Minh với thái độ kiêu ngạo kia, thật là muốn đập chết.

Nhưng trên bàn không có gì để đập.

Ông thừa nhận rằng con trai của mình rất giỏi võ nên lấy đồ ném nó thật sự là lãng phí sức lực.

“Tử Uyên, con đúng là quá đáng.” Quý phu nhân tức giận nhìn con trai. “Dù sao ông ấy cũng là cha của con, con quả thực không nể mặt cha mình. Còn Thang Nhược Lan, Cô ấy chính là vợ tương lai của con, Cô ấy làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con.”

“Cha, cha cũng không cho con mặt mũi, con vừa mới phát lệnh đến bệnh viện Quý Gia, người liền nhảy ra tát vào mặt con, con sau này làm sao còn được người khác tôn trọng.

Quý Tử Uyên phun ra một ngụm khói, giọng nói trở nên lạnh lẽo từng li từng tí, “Cha không biết con là người như thế nào sao, con rất ghét người khác làm trái mệnh lệnh của con, ngay cả cha cũng không ngoại lệ. Một công ty chỉ có thể có một tiếng nói, thì mới có thể để công ty tiến xa hơn.”

“Cái gì, công ty của anh đều là cơ nghiệp của tổ tiên Quý gia chúng tôi để lại cho anh, là tôi để lại cho anh, nếu anh không đầu thai vào nơi đây thì Quý thị sẽ là của anh sao?” Quý Gia Minh vẻ mặt lạnh lùng nói.

Quý Tử Uyên không tức giận, giọng điệu lạnh nhạt rõ ràng, “Lúc tôi tiếp quản Quý thị, tình cảnh Quý thị lúc đó cần tôi nhắc lại sao. Lúc còn ở trong tay cha thì Quý thị ở Kinh Đô luôn đứng ngoài top mười.

“Không sai, những năm này trong mắt người khác Quý thị không được coi là người giàu nhất Nguyệt Hàn, cũng không thể so với Tống gia có được tổng thống chống lưng. Nhưng mọi người trong công ty đều biết rõ Quý thị có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một năm, có lợi nhuận được bao nhiêu. Chỉ là con đè ép những người bên dưới và không cho phép công khai, nhưng cha hẳn là người biết rõ hơn so ai hết.”

Quý Gia Minh hừ một tiếng, “Nhưng không thể không thừa nhận, là tôi giao lại công ty cho anh, nền tảng xuất phát của anh cao hơn so với người khác, hơn nữa tôi là cha của anh, hành vi của anh là bất hiếu.”

“Cha, Cha nên bằng lòng, nếu không có con thì làm sao cha có thể sống thoải mái như vậy? Cha đi đến đâu đều được mọi người kính cẩn gọi Quý đổng. Hơn nữa Tống tổng thống cũng đối xử với cha rất tốt, đó là do con đem đến cho cha.”

Hai chân dài đắt giá của Quý Tử Uyên nhàn nhã xếp chồng lên nhau, “Còn nữa, con nhắc nhở cha, vị trí của Quý gia trong làng giải trí là tự mình con gây dựng, cha không có liên quan gì đến nó.”

“Anh.”

Quý Tử Uyên giơ ngón tay lên, “Ngồi ở vị trí cao thật lâu, con chỉ muốn nghe thấy tiếng nói của mình. Người khác không liên quan tốt nhất đừng khoa tay múa chân, cho dù là cha ruột thì một lần có thể nhẫn nhịn nhưng có lần thứ hai thì sẽ cảm thấy phiền phức.”

Giọng nói lạnh lùng của anh kết hợp với khuôn mặt đẹp trai dịu dàng, tự dưng nhìn mà rùng mình, liền Quý Gia Minh hai vợ chồng đều cảm giác được một trận gai rét, càng không nói đến Thang Nhược Lan.

“Còn nói con bất hiếu…”

Ánh mắt lười biếng của Quý Tử Uyên rơi vào trên mặt Thang Nhược Lan, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét không che giấu chút nào, “Mẹ, mẹ nhìn xem người phụ nữ bên cạnh người, tướng mạo ra sao có thể so sánh với vợ của Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức không, cô ta xinh đẹp hơn ai.”( haha tuổi gì mà so với chị Nhu, chị Kiều)

“Nói thẳng là tướng mạo cô ta không xứng với con, nhân phẩm đều là giả tạo, đạo đức cô ta không tốt, một đống lỗi. Con đối với cô ta không có chút hứng thú gì nhưng vì cô ta là ngân hàng máu di động của mẹ. Con như thế là đã nhẫn nại rồi, ngay cả hạnh phúc của mình cũng phải hy sinh, mẹ còn mắng con là bất hiếu, con thấy rất khó chịu.”

Quý phu nhân sửng sốt.

Thang Nhược Kan xấu hổ đến cực điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK