Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
—
Sau khi Kiều Nhất rời đi, Hoắc Anh Tuấn tuyệt vọng mở cửa bước ra ngoài, vừa lúc thấy Hoắc Nhã Lam từ bên ngoài quay lại.
“Sao mẹ về muộn vậy?” Hoắc Anh Tuấn thản nhiên hỏi.
“Đi gặp Vân Dương, aizzz, tình trạng của nó vẫn chưa cải thiện chút nào, chú, dì của con đều suy nhược, Vân Dương chính là mạng sống của họ.” Hoắc Nhã Lam áy náy nói, “Đều là lỗi của mẹ.”
Hoắc Anh Tuấn dạo này đã quen với việc bà than thở rồi, nhưng hôm nay, nhớ tới Hoắc Phong Lang, không khỏi hỏi: “Mẹ, mẹ có nhớ mình đã mang thai Hoắc Phong Lang như thế nào không?”
Nói đến năm đó, Hoắc Nhã Lam sắc mặt đột nhiên đỏ lên, sau lại trắng bệch. “Con còn nhắc tới chuyện đó làm cái gì, lúc đó mẹ chắc bị bỏ bùa rồi.”
“Con nhớ… Hình như trước khi kết hôn mẹ đã có thai Hoắc Phong Lang.” Hoắc Anh Tuấn đột ngột nói.
“Mẹ không muốn nhắc đến quá khứ.” Hoắc Nhã Lam cảm thấy rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
“Mẹ, con chỉ muốn biết Hoắc Phong Lang có phải là con của Sở Minh Khôi không.” Hoắc Anh Tuấn thật sự không đoán ra được, nếu Trình Nhã Thanh thông đồng với Sở gia, lúc anh yêu cầu Chiến Thành ném Hoắc Phong Lang ra ngoài,. Nếu biết, Trình Nhã Thanh nên cứu Hoắc Phong Lang, sao Hoắc Phong Lang lại biến mất.
“Con đang nói cái gì vậy?” Hoắc Nhã Lam sững sờ, đỏ bừng mặt xấu hổ, “Không phải của Sở Minh Khôi, là của ai? Lúc trước Hoắc Phong Lang cũng hỏi như vậy, nhưng là sự thật không thể xóa nhòa.”
“Hoắc Phong Lang cũng hỏi?” Hoắc Anh Tuấn ngạc nhiên.
“Đúng vậy, khi nhận Tiểu Khê, Sở Minh Khôi đưa cho Tiểu Khê một phong bao đỏ ít đến đáng thương, còn không bằng mấy đứa cháu gái kia, A Lang cảm thấy rất khó chịu, nó nói từ nhỏ Sở Minh Khôi đã không quan tâm đến nó. “Hoắc Nhã Lam càng nói càng khó chịu, càng nói càng nhớ Hoắc Phong Lang.
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, “Mẹ không nghĩ là kỳ quái sao? Chẳng lẽ Sở Minh Khôi không thích mẹ, cho nên ngay cả đứa con mà mẹ sinh ra cũng không thương xót hay sao, ông ấy có thể tuyệt tình như vậy sao? Không phải người ta nói hổ dữ không ăn thịt con hay sao? ”
Đôi mắt Hoắc Nhã Lam hiện lên vẻ khó chịu và phiền muộn, “Mẹ không biết chuyện gì đang xảy ra. Từ đầu đến cuối, mẹ hoàn toàn bị ông ta lợi dụng, nhưng Hoắc Phong Lang vẫn luôn là con ruột của ông ta.”
“Vậy … con xin mẹ nghĩ lại chuyện đêm đó. Mẹ có chắc đêm đó là Sở Minh Khôi. Có bao giờ mẹ nghĩ lúc đó ông ta có thể chán ghét mẹ mà tìm người đàn ông khác thay thế …”
Những gì Hoắc Anh Tuấn nói đều khó nghe, cả khuôn mặt Hoắc Nhã Lam trắng bệch vì hoảng sợ.
“Hoắc Anh Tuấn, con đủ rồi, mẹ cũng không ngu ngốc như vậy…” Hoắc Nhã Lam vừa nói xong, thân thể liền run lên, “Ngày đó ta uống nhiều rượu, cũng không nhớ rõ…Chỉ là ngày hôm sau tỉnh dậy Sở Minh Khôi đã ở bên cạnh mẹ … ”
Bà nói xong, cả người không vui, “Con đang nghi ngờ mẹ bị Sở Minh Khôi lừa dối.”
“Có chuyện, con không nói cho mẹ biết. Con phát hiện Trình Nhã Thanh và Sở Minh Khôi có thể thông đồng với nhau. Trình Nhã Thanh là người phụ nữ của Chiến Thành, cô ấy mang thai con của Chiến Thành. Con nghi ngờ là Chiến Thành bảo vệ cô ta. Rất có thể hôm đó Chiến Thành đã ném Hoắc Phong Lang ra ngoài, Trình Nhã Thanh báo cho Sở gia, sau đó Sở gia cho người… giết Hoắc Phong Lang. ”