“Trong văn phòng.”
“Cám ơn.” Nguyễn Nhan xoay người rời đi.
Vài nhân viên trong phòng ăn run rẩy bước ra, hỏi đồng nghiệp bên ngoài: “Nguyễn Nhan ở đây bao lâu rồi?”
“Tôi không biết, tôi nhìn thấy chị Nguyễn Nhan đứng ở đây khi tôi đến đây.” Đồng nghiệp đáp.
Vài nhân viên rùng mình, muốn chết ngay tại chỗ.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Thái Mạn Lâm, đại diện của Thang Nhược Lan, đã ở đó khi Nguyễn Nhan bước vào, Thái Mạn Lâm mỉm cười, “Đưa tôi đến gặp Quý Tổng để nói lời cảm ơn, cảm ơn anh ấy.”
“Khụ.” Đỗ Tuyên vội vàng trừng mắt nhìn Thái Mạn Lâm, “Đi đi, tôi đang bận.”
Thái Mạn Lâm xoay người nở nụ cười, nhiệt tình chào hỏi Nguyễn Nhan, “Nguyễn Nhan, sao hôm nay lại rảnh tới đây, vừa vặn nói cho cô biết, bộ phim truyền hình mà công ty giới thiệu cho Triệu Hồng lần trước đã đưa cho Thang Nhược Lan ký kết rồi, cảm ơn vì đã cho Thang Nhược Lan cơ hội tốt như vậy, lần sau tôi sẽ mời cô đi ăn.”
“Không có gì.”
Nguyễn Nhan nhẹ gật đầu.
“Vẫn là Nguyễn Nhan của chúng ta rất rộng lượng, hơn nữa, cô hiện tại là người không thiếu tài nguyên, không giống Thang Nhược Lan chúng ta.”
“Mạn Lâm, nếu rảnh rỗi như vậy sao không ở lại đi ăn ?” Đỗ Tuyên trêu chọc.
“Không phải là vì lâu rồi không gặp Nguyễn Nhan sao, được rồi, đi đây.” Thái Mạn Lâm cong môi, phất tay rồi rời đi.
Đỗ Tuyên đứng lên, hỏi Nguyễn Nhan: “Cà phê hay trà?”
“Cà phê, hiện tại rất hợp với tâm trạng của tôi, phải không?” Nguyễn Nhan cười khẩy nói.
Đỗ Tuyên nghẹn họng nói: “Nguyễn Nhan, đừng lo lắng, không có bộ phim truyền hình đó, tôi sẽ tìm cho cô những tài nguyên tốt hơn. Cô có nghe nói đến bộ phim truyền hình Tuyệt mật chiến đấu, tôi đã liên hệ với đạo diễn Trương, anh ấy đồng ý cho cô đóng nữ chính.”
Nguyễn Nhan mỉm cười, “Lâu rồi tôi cũng nghe các chị trong nghề nói là Chương trình hay, nhưng là phim truyền hình hướng về nam chính, nhân vật nữ chính trong đó hoàn toàn không có gì nổi bật, về cơ bản thì nữ diễn viên nào cũng có thể đóng được.”
“Đừng nói như vậy, có bao nhiêu người mơ ước được đóng một vai trong một bộ phim truyền hình hay như vậy.”
Nguyễn Nhan cũng lười tranh luận cùng anh ấy, “Anh cảm thấy rất tốt, tại sao không để cho Thang Nhược Lan đi.”
Đỗ Tuyên: “…”
Ôi, thật là không còn chỗ giấu mặt, ghế tổng giám đốc này còn có uy nghiêm hay không.
Tuy nhiên, anh ấy không quản được nhiều chuyện như vậy, chính là Quý Tử Uyên ra lệnh.
Anh ấy rất muốn cùng Quý Tử Uyên đánh nhau, tại sao lại phải ngủ với Nguyễn Nhan, đã xảy ra chuyện, Quý Tử Uyên cặn bã, không sao cả, nhưng anh ấy xấu hổ được không?
Nguyễn Nhan thấy anh không nói, liền chuyển chủ đề, “Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa, Thang Nhược Lan muốn thành lập ekip, vậy tôi cũng sẽ thành lập ekip, tôi nổi tiếng hơn cô ấy, tại sao tôi không thể có một ekip độc lập. ”
“Nguyễn Nhan, hợp đồng trước đây cô ký không giống nhau.” Đỗ Tuyên nói.
Nguyễn Nhan hiểu rõ, “Tôi ký hợp đồng đã bị công ty chèn ép, hợp đồng của cô ấy là thỏa thuận tốt nhất đúng không, có thể thay đổi linh hoạt, tự do cao hơn, trích hoa hồng trả công ty ít hơn.”
Đỗ Tuyên: “…”
“Anh thật sự cho rằng tôi dễ bị bắt nạt.” Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Nhan rất lạnh lùng.
Đỗ Tuyên vung tay đầu hàng, “Cô đi hỏi Quý Tử Uyên đi, nếu có thể thuyết phục anh ấy, tôi giao cho cô vị trí này, Nguyễn Nhan, tôi không phải cổ đông lớn nhất của công ty này.”
“Tôi hiểu.”
Nguyễn Nhan gật đầu, đứng dậy rời đi.
Đỗ Tuyên đau đầu bấm điện thoại gọi Quý Tử Uyên.
“Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi có một cuộc phẫu thuật.”
Đỗ Tuyên tức giận nói: “Vừa rồi Nguyễn Nhan đến tìm tôi, kịch bản giao cho Nguyễn Nhan trước nay lại giao cho Thang Nhược Lan, cô ấy không vui, còn muốn thành lập ekip riêng.”