Giang Quý Dương cứng họng.
Anh ấy thực sự dường như đã quá lo lắng.
Nói cách khác, lúc này lẽ ra anh ấy không nên đến để cầu xin.
Có vẻ như anh quan tâm đến Tân Giai Linh, chính sự xuất hiện của Tân Giai Linh đã khiến anh và Lâm Minh Kiều trở nên như ngày hôm nay.
“Anh không cần phải cầu xin cho Tân Giai Linh, cô ta đã chạy mất rồi.” Tống Dung Đức hất cằm ra cửa ra vào, vẻ mặt đầy khinh thường.
Giang Quý Dương sau đó nhận ra rằng Tân Giai Linh đã lặng lẽ bỏ đi trong khi anh đang cầu xin cô ta.
Vào lúc này, trái tim của anh hoàn toàn lạnh lẽo.
Chỉ vì một người phụ nữ như vậy, anh đã hiểu lầm Lâm Minh Kiều và bỏ lỡ mối tình đầu đã từng yêu anh rất nhiều.
Ôi.
Và vừa rồi anh vẫn đang nghĩ cho dù có chia tay với Tân Giai Linh thì anh vẫn có ý định giúp cô ta một lần nữa.
“Anh còn chưa đi?” Tống Dung Đức đứng ở trước mặt Lâm Minh Kiều, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Giang Quý Dương không còn mặt mũi ở lại, xoay người, ảo não rời đi.
Những người xung quanh đang ngóng nhìn dần dần biến mất.
Thư Hàm hỏi: “Tân Giai Linh thật sự thông đồng với Khương Kiều Nhân sao? Vậy thì hai người nên gọi cảnh sát đến bắt cô ta.”
“Tôi vừa rồi là cố ý hù dọa cô ta, sau khi Khương Kiều Nhân bị kết án, cảnh sát đã điều tra ra Tân Giai Linh, người đầu tiên mà Khương Kiều Nhân quay lại liên lạc là Tân Giai Linh, nhưng Tân Giai Linh không có liên quan đến lừa đảo, bằng không cô ta đã bị bắt từ lâu rồi.”
Tống Dung Đức cười tủm tỉm nhìn Lâm Minh Kiều, “Không ngờ Giang Quý Dương kia lại ngốc đến vậy, lại chạy tới cầu xin cho Tân Giai Linh, đúng là não tàn.”
Lâm Minh Kiều không lên tiếng, Thư Hàm nói: “Việc anh ta bị tạt nước vào cũng không phải một ngày hai ngày là xong, vừa rồi Tân Giai Linh chạy đến làm loạn chỗ hẹn hò, từ nay về sau, Giang Quý Dương muốn tìm một thiên kim tiểu thư ở Thanh Đồng để hẹn hò lại càng khó hơn.”
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lâm Minh Kiều đi dạo một lát sau đó mới quyết định về nhà.
Sau khi lên xe, cô liền cởi giày cao gót.
Trong khoảng thời gian mang thai này, cô cơ bản không có lần nào mang giày cao gót, nên hôm nay mới mang một chút, gót chân đều đau.
Quả nhiên, muốn chưng diện thì phải trả giá đắt.
Tống Dung Đức lái xe hơi, thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu ngắm Lâm Minh Kiều, thấy cô nàng vò vò bàn chân nhỏ của mình, không khỏi hít hà.
Phụ nữ đúng là phiền phức, rõ ràng mang giày cao gót không thoải mái mà vẫn mang.
Đáng đời.
Đương nhiên, anh ấy không dám nói như vậy, vì sợ sẽ bị Lâm Minh Kiều đánh chết.
“Anh nhìn cái gì?” Lâm Minh Kiều bắt gặp đôi mắt anh luôn nhìn về phía sau, bốn mắt nhìn nhau, “Tôi còn chưa hỏi anh, vừa rồi anh đến đó làm gì.”
“Tôi làm vậy là đang muốn trút giận thay cho em.” Tống Dung Đức tranh thủ thời gian nói, “Trước kia Giang Quý Dương cùng Tân Giai Linh đã làm tổn thương em, tôi giúp em hù dọa bọn họ một chút.”
“Không cần thiết, chuyện đã qua rồi.” Lâm Minh Kiều bĩu môi, thật sự cảm thấy mọi chuyện đã qua rồi.
Từ sau khi sinh con, tâm trí của cô đều đặt vào con cái.
❤️❤️❤️❤️
Đối với cô bây giờ thì mối tình đầu không có còn quan trọng nữa.
Tống Dung Đức sững sờ, lập tức cong môi, “Là không có còn quan trọng nữa vì bây giờ em đã có chồng và con.”
Lâm Minh Kiều cười lạnh lườm anh một cái, “Sớm phát hiện, tôi đã cắt đứt quan hệ với anh rồi.”
“Chỉ cần anh không ký tên, anh sẽ không bị cắt đứt quan hệ.” Tống Dung Đức mặt dày không đổi sắc mà nói.
Lâm Minh Kiều đều bó tay anh ta luôn rồi, không biết xấu hổ là gì.
Sau khi về đến Lâm Gia, vừa vào nhà thì liền nhìn thấy những thứ mua ở trung tâm thương mại như quần áo, giày, đồ trang sức đều được đưa tới, chất đầy cả phòng khách.
Lâm phu nhân chỉ vào kia một đống đồ vật phàn nàn, ” Con nhìn xem, con đi dạo phố liền mua nhiều như vậy làm gì, nhà chúng ta chứa không nổi, với lại con cũng không có ở lại Thanh Đồng lâu, quả thực rất lãng phí tiền, cho dù có tiền cũng không thể tiêu xài xa hoa như thế.”