Trong phủ tổng thống.
Lâm Minh Kiều tỉnh dậy sau khi say rượu, ánh nắng bên ngoài chiếu vào qua rèm cửa.
Cô đột nhiên ngồi dậy, đầu óc đều cảm thấy đau.
Không phải cô ấy đang uống rượu với Nguyễn Nhan sao lại đang ở nhà?
Bây giờ sáng sớm ngày hôm sau sao?
Lâm Minh Kiều cả người đều ốm yếu, vội vàng mặc quần áo đi xuống lầu, “Dì Lưu, Nguyệt Nguyệt sao rồi.”
Lời nói trong miệng còn chưa dứt, cô đã thấy Tống Thanh Duệ ôm Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên sô pha, trên tay còn cầm một cái bình sữa em bé, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt thỏa mãn uống một hơi, nhìn giống như heo con.
Chỉ là nhìn hình ảnh đó, rất kỳ lạ.
Nghe được động tĩnh, Tống Thanh Duệ nhướng mi liếc nhìn cô một cái, không có lên tiếng, giống như không muốn làm cho Nguyệt Nguyệt sợ.
Lúc đó dì Lưu đang bưng chậu nước tới, thấp giọng giải thích, “Hôm qua thiếu gia đưa cô về, cô uống say, Nguyệt Nguyệt một mực muốn bên cô, tôi không có cách nào giải quyết, may mà có thiếu gia dỗ dành Nguyệt Nguyệt đi ngủ. Nguyệt Nguyệt buổi sáng có chút ồn ào, thiếu gia cũng đã dỗ dành, chắc là đói muốn uống sữa ấy mà.”
Lâm Minh Kiều nghe xong liền cảm thấy áy náy, không ngờ Tống Thanh Duệ dỗ dành được Nguyệt Nguyệt tên tiểu tổ tông này.
Sau khi Nguyệt Nguyệt uống sữa xong, Tống Thanh Duệ bế đứa bé qua.
Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cô, lập tức vươn tay ôm lấy cô.
Lâm Minh Kiều nhanh chóng ôm lấy cô, thật có lỗi với Nguyệt Nguyệt, “Bảo bối, thật xin lỗi, nhất định sau này mẹ sẽ không say như vậy nữa, thật xin lỗi.”
Cô ấy liên tục xin lỗi, chỉ vì cô ấy cảm thấy rất có lỗi với đứa trẻ.
Để con không có một mái ấm trọn vẹn, bản thân là người làm mẹ, cô đã không làm tròn trách nhiệm của mình.
Tống Thanh Duệ nhìn chằm chằm cô, hiếm khi thấy Thanh Duệ nhíu lông mày nghiêm nghị, “Tôi hy vọng chị có thể làm được như những gì chị nói.”
Lâm Minh Kiều yếu ớt ngẩng đầu, “Cảm ơn cậu chuyện hôm qua.”
“Đưa người say rượu về nhà chỉ là chút chuyện nhỏ.” Tống Thanh Duệ nhíu mày, “Nhưng tôi không muốn tình huống này tái diễn thêm một lần nào nữa, dù sao thì Nguyệt Nguyệt cũng rất đáng thương. Đương nhiên, tôi cũng hiểu được, gần đây cô vì chuyện ly hôn, anh Dung Đức thì ở bên ngoài thân thiết với Nhạc Hạ Thu, trong lòng cảm thấy khó chịu là chuyện bình thường. Nhưng chị phải nghĩ đến con của mình, để muốn giành được quyền nuôi thì chị phải học cách mạnh mẽ, không có cha bên cạnh, người làm mẹ sẽ rất vất vả, tuy rằng con bé còn nhỏ nhưng vẫn có khát khao được yêu thương.”
Lâm Minh Kiều đỏ bừng mặt, xấu hổ vì lời nói của anh, “Tôi … Tôi không phải vì Tống Dung Đức mà uống rượu. Chẳng là vì hôm qua tôi có gặp Nhạc Hạ Thu, tôi biết được một số chuyện, nên rất phiền lòng.”
Con mắt của Tống Thanh Duệ dịu đi một chút, nhưng anh vẫn nói: “Khi phiền phức, hãy nghĩ đến đứa nhỏ, con bé cần chị, có lẽ tôi nói những lời hơi quá đáng nhưng không ai có thể thay thế vai trò của người mẹ.”
“Được.” Lâm Minh Kiều hiếm khi thành thật gật đầu.
“Ăn sáng đi, tôi còn phải đi làm.” Tống Thanh Duệ bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt, sau đó xoay người đi về phía cửa.
Lâm Minh Kiều ngẩn người khi nhìn anh bước ra cửa thay giày, sửng sốt một chút.
Cảnh tượng này lại rất giống với trước kia khi cô ở cùng với Tống Dung Đức, nhìn Tống Dung Đức đi làm mỗi sáng.
Cô đột nhiên rùng mình một cái, vội hỏi: “Đúng rồi, hôm qua anh tới đó có thấy Nguyễn Nhan không, cô ấy không say sao.”
Tống Thanh Duệ sững sờ, “Lúc tôi đến đó chỉ có chị và Quý Tử Uyên, cũng là anh ấy thông báo kêu tôi đến đó.”
“Quý Tử Uyên?” Lâm Minh Kiều sững sờ, “Cái gì, hình như ngày hôm qua Nguyễn Nhan uống rất nhiều, Quý Tử Uyên sẽ không làm gì cô ấy chứ.”
“Không thể nào, có lẽ ngày hôm qua Nguyễn Nhan đã về trước,” Tống Thanh Duệ cảm thấy được cô suy nghĩ quá nhiều, liền đổi ý rời đi.
Lâm Minh Kiều vội vàng bấm điện thoại gọi Nguyễn Nhan, nhưng bên kia trả lời lại là giọng của một người đàn ông, nghe rất quen tai.
“Nguyễn Nhan, có người muốn gặp cô.”
“Quý Tử Uyên, tại sao anh lại nghe điện thoại di động của Nguyễn Nhan.” Lâm Minh Kiều cả người không tốt.