Tống Dung Đức là đàn ông lại bị Lâm Minh Kiều dạy dỗ đến mặt đỏ tía tai, nếu lúc trước anh ta còn có thể lớn tiếng phản bác, nhưng hiện tại anh ta cũng cảm thấy trước kia mình đã quá ích kỷ với anh em của mình.
“Được rồi, tôi biết cô nói đúng, nhưng đó là chuyện của tôi và Anh Tuấn.” Tống Dung Đức buồn buồn nói.
Lâm Minh Kiều gật đầu: “Anh nói đúng, tôi chỉ không nhịn được loại người mặt dày như anh thôi.”
Tống Dung Đức mặt dày: “. . .”
Nếu là trước kia thì anh ta đã sớm không quan tâm cãi nhau với Lâm Minh Kiều.
Nhưng bây giờ anh ta mím môi, im lặng.
Sau khi thang máy đến thì anh ta đuổi theo Hoắc Anh Tuấn, ngồi vào xe Hoắc Anh Tuấn.
Lâm Minh Kiều ngồi lên xe của Nguyễn Nhan.
Mọi người cùng đến nhà hàng.
Trên xe, Hoắc Anh Tuấn nắm tay Khương Tuyết Nhu, tay kia cầm tay lái: “Tuyết Nhu, sau khi anh nhận được ba trăm nghìn tỷ thì anh sẽ chuyển cho em.”
“Được.” Khương Tuyết Nhu gật đầu.
Hoắc Anh Tuấn lộ vẻ kinh ngạc: “Anh còn tưởng rằng phải dành thời gian thuyết phục em nữa.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em giữ lại cho Hiểu Khê và Hiểu Lãnh, ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, em tích góp thêm tiền cho bọn nhỏ sẽ tốt hơn.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói.
“Tương lai có xảy ra chuyện gì thì anh sẽ luôn yêu em, yêu em nhiều hơn.” Hoắc Anh Tuấn dịu dàng tỏ tình.
Khương Tuyết Nhu đỏ mặt: “Làm ơn, trong xe còn có người khác đó.”
Hoắc Anh Tuấn không thèm nhìn người phía sau, cười một tiếng: “Thật à, tại sao anh không nhìn thấy, trong mắt của anh chỉ có em thôi.”
“Buồn nôn.” Khương Tuyết Nhu hờn dỗi.
“Anh chỉ nói lời buồn nôn với em thôi.”
“. . .”
Tống Dung Đức bị coi là vô hình cứ ăn thức ăn cho chó.
Nếu anh ta biết mình là bóng đèn thì đã ngồi cùng xe với Lâm Minh Kiều, cho dù cô ấy nói móc còn tốt hơn là mình thất tình lại phải ăn thức ăn cho chó.
Trên đường đi Hoắc Anh Tuấn nhận cuộc gọi của Quý Tử Uyên: “Tôi nghe nói cậu thắng kiện, chúc mừng, ban đêm cậu phải mời cơm mới được.”
“Tôi đang định mời, cậu đến được không?” Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở: “Chẳng qua không cho phép mang theo Thang Nhược Lan.”
“Có thể.”
Sau khi Hoắc Anh Tuấn cúp máy thì thấp thỏm nhìn về phía Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, anh mời Tử Uyên được không, nếu em không thích, anh lập tức gọi lại nói cậu ta đừng đến.”
“Không sao, em còn đồng ý cho người ngồi sau lên xe mà.” Khương Tuyết Nhu cười cười: “Huống chi, lần trước anh ta giúp em đối phó với Lương Duy Chân, coi như em nợ anh ta một lần.”( ối giồi ôi 3 cặp đi chung lần đầu tiên)
“Tuyết Nhu, cám ơn em.” Hoắc Anh Tuấn cười thâm tình.
Dáng vẻ của anh làm cho Tống Dung Đức không còn gì để nói, Hoắc Anh Tuấn đúng là không biết xấu hổ.