Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em gọi cà phê cho chị.” Tống Thanh Duệ đẩy tách Cappuccino bên cạnh.

“Không có phòng sao, sao lại chọn chỗ này?” Tống Quân Nguyệt nhấp một ngụm cà phê, đồng thời lộ ra nửa cổ tay trắng nõn cùng chiếc đồng hồ Patek Philippe nhỏ bé nhưng sang trọng.

“Để chị nhìn thấy rõ tập đoàn Tống thị ở đối diện.” Tống Thanh Duệ ánh mắt trong trẻo nhìn ra, “ Chị Quân Nguyệt có bốn mươi hai tầng, phòng làm việc của chị hình như ở tầng bốn mươi phải không?”

“Ừm.”

Tống Quân Nguyệt đặt ly cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Tống Thanh Duệ, một lúc sau mới nói nhỏ: “Thanh Duệ, có gì muốn nói thì cứ nói đi, tuy rằng em nhỏ hơn chị mấy tuổi nhưng chị biết em so với Hưng Thần, Dung Đức thì chín chắn hơn rất nhiều. ”

“Chị Quân Nguyệt, chị vẫn luôn như vậy thông minh điềm đạm.”

Tống Thanh Duệ cười nhạt, “Sở dĩ em hỏi chị nhìn kỹ tập đoàn Tống thị là vì muốn hỏi chị, chị thật sự không muốn cưới chồng sao? Tuy rằng chị là con gái nhưng nếu không có chị tập đoàn Tống thị mấy năm nay sẽ không được mở rộng nhanh chóng và ổn định, thậm chí giá trị thị trường tăng gấp đôi. Mặc dù cha em là tổng thống nhưng có rất nhiều chuyện do chị quyết định, thậm chí nếu năm đó chị không hy sinh hạnh phúc của bản thân thì tập đoàn Tống thị sẽ không có ngày hôm nay. Kể cả cha em cũng không dễ dàng mà trở thành tổng thống. ”

Tống Quân Nguyệt rũ mắt xuống, hàng mi dài rũ xuống dưới trắng như kem, “Thanh Duệ, em đang thuyết phục chị chống lại cha chị và ông nội sao?”

“Không đúng, chỉ là không muốn tập đoàn Tống thị rơi vào tay anh Dung Đức.”

Tống Thanh Duệ bình tĩnh nhún vai, “Đầu tiên cũng phải thừa nhận anh Dung Đức có tài kinh doanh, thông minh. Nhưng về mặt tình cảm thì là người đàn ông quá ngu ngốc, hoàn toàn không có lý trí dễ dàng bị phụ nữ khống chế. Em sau này cũng không muốn hỗ trợ người của Tống gia như vậy, cũng không có cách nào đứng sau lưng bảo vệ cho anh ta. ”

“Em thật sự nghĩ như vậy sao hay là do Lâm Minh Kiều?” Giọng nói nhàn nhạt của Tống Quân Nguyệt rất thản nhiên, nhưng lời nói lại rất sắc bén .

“Cả hai, em và cha mẹ đều có ý bảo vệ Lâm Minh Kiều, nhưng anh ấy lại dùng đứa trẻ làm mối đe dọa. Nhạc Hạ Thu không thể sinh con, anh ta muốn đưa Nguyệt Nguyệt cho Nhạc Hạ Thu nuôi dưỡng. Nếu Nhạc Hạ Thu là người phụ nữ tốt thì chúng tôi không có gì để nói, nhưng chị và em đều biết rằng bất hạnh thời thơ ấu sẽ hủy hoại cuộc đời của một đứa trẻ.”

Tống Thanh Duệ nhấp thêm một ngụm cà phê, tuy rằng đắng, nhưng cũng rất vừa lòng. “Sau khi Lâm Minh Kiều ở Phủ tổng thống, danh tiếng của Phủ tổng thống sau này sẽ không cho phép ai khiêu khích, đó cũng là nơi an toàn. ”

“Xem ra bây giờ em xem Dung Đức không vừa mắt, cho dù trước kia em và anh ấy đã từng có tình cảm rất tốt.” Tống Quân Nguyệt cười khổ nói.

“Con người lớn lên rồi sẽ thay đổi, chị Quân Nguyệt không thay đổi sao.”

Tống Thanh Duệ nhếch môi cười, ” Chị trên danh nghĩa là chủ tịch của Tống thị, nhưng đối với những dự án lớn như Năng lượng mới, ông nội đã đích thân để anh Dung Đức và Hưng Thần phụ trách. Nói trắng ra, từ đầu đến cuối chị vẫn là phụ nữ, tương lai của Tống thị là hai anh em. Khi đã có chỗ đứng vững chắc trong dự án năng lượng mới, cũng là lúc bác Tống từ chức, lúc đó chị vẫn là chủ tịch nhưng bọn họ thì lại nằm trong ban hội đồng quản trị.”

Tống Quân Nguyệt không nói, nhưng ngón tay mảnh khảnh cầm ly cà phê càng siết chặt.

Tống Thanh Duệ trầm giọng nói: “Nhìn xem, Tống Đường là con dao sắc bén nhất trong toàn bộ Tống gia, nhưng nó chưa từng giao cho chị. Ngay cả trên dưới Tống thị đều biết chị Quân Nguyệt chẳng qua là bàn đạp cho người khác. Có phải gần đây trong công ty có nhiều người không xem chị ra gì đúng không? ”

“Thanh Duệ….” Tống Quân Nguyệt liếc mắt, cảnh cáo.

“Người này, chị Quân Nguyệt hẳn là rất quen.”

Tống Thanh Duệ lấy ra một tấm ảnh, đặt ở trên bàn.

Trong ảnh là một người đàn ông mặc vest phẳng phiu. Người đàn ông có mái tóc ngắn gọn gàng, lông mày sắc nét và nghiêm khắc, các đường nét, góc cạnh trên khuôn mặt rất sắc nét. Ngọn đèn pha lê rơi trên bờ vai rộng và đôi chân dài vượt trội của anh ấy và toàn bộ người anh ấy toát ra sóng khí Thanh Hàn.

Tống Quân Nguyệt hất nhẹ ly cà phê trong tay không chút lưu tình, thật lâu sau mới hỏi: “Em biết những gì?”

“Em biết anh ấy là bạn trai của chị Quân Nguyệt lúc chị đang đi du học. Yêu nhau được hai năm dự định sau khi tốt nghiệp sẽ về nước kết hôn. Nhưng khi trở về thì tình hình Tống thị không ổn định, người trong nhà đều để công việc đè nặng lên vai chị. Lúc đó chị tưởng rằng anh ấy là một thiếu gia bình thường của Thanh Đồng không thể giúp được gì cho chị. Vì tương lai của Tống gia chị không còn cách nào khác là chia tay và cưới một người anh rể không ra gì. Chỉ sống chung ba năm, anh rể đã ra đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK