“Con gái của mẹ, mẹ đã nói con đừng đi làm ở Lâm thị, con cứ đi, không phải nhà chúng ta cũng có công ty sao.” Khâu mẫu rất đau khổ, “Lâm Minh Sâm, tôi không cần quan tâm, con gái của tôi đang làm ở trong công ty của anh mà xảy ra chuyện, hơn nữa cũng vì cứu anh anh mà ra như thế này, anh phải chịu trách nhiệm.”
Khâu Ngữ Tâm vội vàng nắm lấy tay mẹ, “Mẹ, là con tự nguyện…..”
“Đừng nói chuyện.” Khâu mẫu tức giận trừng mắt nhìn cô, “Mẹ gọi con là anh hùng, nếu thủy tinh rơi vào mặt thì đời này của con đều bị hủy hoại, nhưng vết thương ở chân cũng không khá hơn bao nhiêu, còn nói là gãy xương thì mấy tháng mới lành lại, chân có sẹo như vậy mùa hè sẽ không được mặc váy, sau này chồng thấy vết thương này thì ai mà chịu được.”
Khâu Ngữ Tâm cảm giác khó chịu rụt cổ lại.
Lâm Minh Sâm bình tĩnh nói: “Công ty sẽ chịu mọi trách nhiệm bồi thường, cho dù là tiền thuốc men hay tổn thất tinh thần. Hơn nữa trợ lý Khâu vì muốn cứu tôi, tôi sẽ tự mình bồi thường và tôi sẽ cố gắng hết sức tìm bác sĩ để chữa trị vết sẹo ở chân cho cô ấy, đồng thời tôi cũng nợ Khâu gia một ân tình.”
“Ân tình, anh cho rằng tôi cần ân tình của anh sao?” Khâu mẫu cả giận nói, “Con gái của tôi là vô giá, Khâu gia chúng tôi cũng không thiếu tiền.”
Lâm Minh Sâm lâm vào tình thế khó xử.
Anh không ngờ Khâu Ngữ Tâm lại là người của Khâu gia, sớm biết anh không nên tuyển cô vào công ty.
Mặc dù Khâu Ngữ Tâm lần này cứu mình, Lâm Minh Sâm cảm kích nhưng cũng không muốn sau này gây ra phiền phức gì lớn.
“Vậy thì… Khâu gia muốn gì ở tôi?” Lâm Minh Sâm hỏi thẳng, không muốn vòng vo.
Khâu mẫu ánh mắt lóe lên, Khâu phụ nói: “Chúng tôi cũng chưa nghĩ tới, để chúng tôi suy nghĩ hai ngày.”
“Được.” Lâm Minh Sâm gật đầu.
Anh cũng không ở lại thêm, công ty còn có chuyện khác cần giải quyết nên anh rời đi trước.
Khâu Ngữ Tâm nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt trầm xuống thất vọng.
Người trong công ty đều nói Lâm Minh Sâm là một cục sắt, đó là sự thật, cô là mỹ nhân cứu anh hùng, anh ấy hoàn toàn không quan tâm.
Khâu mẫu nhìn bộ dạng của con gái, tức giận liếc chồng một cái, “Sao anh không nói thẳng, chúng ta không muốn anh ta bồi thường, chỉ muốn anh ta cưới con gái chúng ta.”
“Nếu chúng ta vội vàng mở miệng sẽ khiến mục đích của chúng ta trở nên quá rõ ràng.” Khâu phụ giải thích.
Khâu Ngữ Tâm sửng sốt, “Cha mẹ, hai người muốn lợi dụng chuyện này để Lâm tổng cưới con, cái này …?”
“Chẳng phải con thích anh ấy sao, còn háo hức chạy sang công ty người khác làm trợ lý. Bây giờ con đã cứu anh ấy mà đôi chân trở nên như vậy, anh ấy không cưới con thì cưới ai.” Khâu mẫu trừng mắt nhìn cô.
Khâu Ngữ Tâm thì thào nói: “Nhưng không phải lúc trước hai người không ủng hộ sao? Lâm gia đến Kinh Đô chưa được bao lâu, thân phận quá thấp.”
“Bây giờ, con còn không nghĩ tới quan hệ của em gái anh ấy với con trai tổng thống sao. Gia đình tổng thống đều đã đồng ý, trong tương lai rất có thể bọn họ sẽ kết hôn.”
Khâu phụ nói: “Cha có thể thấy được Tống gia đang ủng hộ Lâm gia, nếu không làm sao chỉ hơn nửa năm, Lâm gia đã giành được mảnh đất tốt nhất trong khu phát triển, Lâm gia cũng chuyển nhà đến đây. Lâm Minh Sâm có thể đưa Lâm thị ra khỏi một nơi nhỏ bé như Thanh Đồng là người đã từng trải qua, về phương diện này so với những thiếu gia cao quý ở Kinh Đô còn hơn nhiều. Không phải nói lúc trước Lâm Minh Sâm ra nước ngoài một thời gian và đã thỏa thuận hợp tác với một số công ty xe hơi sao, người có năng lực, cơ hội và lý lịch vững vàng thì sớm muộn gì cũng có chỗ trong danh sách những người giàu nhất thế giới.”
“Cha, con đã sớm nói anh ấy có năng lực.”
Khâu Ngữ Tâm vẫn rất hạnh phúc khi người mình thầm thương trộm nhớ được cha mẹ khen ngợi.