Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tuyết Nhu biết mình trong tay không có nhiều chứng cứ, cô cũng không nghĩ tới một lần có thể thuyết phục ông ấy, “Tôi chỉ nói Khương Kiều Nhân và Lương Duy Phong thông đồng.Còn Lương gia ở Thanh Đồng từ khi Khương Kiều Nhân về cô ta đã lấy tiền bạc của cả hai người để Lương Duy Phong nhanh chóng leo lên Mạnh bộ trưởng. ”

“Bây giờ địa vị của anh ta ở Nguyệt Hàn về cơ bản đã hoàn toàn lấn át Hoắc Anh Tuấn. Những người giàu có, quyền thế ở Thanh Đồng nhân lúc này dựa vào Lương gia mượn gió bẻ măng. Lúc này nếu Thương Mỗ hỏi thăm đến Khương Kiều Nhân, dễ dàng kinh động Lương Duy Phong. Sợ bộ mặt thật của Khương Kiều Nhân bị vạch trần, điều đó không tốt cho anh ta, tôi đoán Thương Mỗ không về được có lẽ là do anh ta làm.”

“Tại sao tôi phải tin những gì cô đang nói là sự thật?” Thương Dục Thiên lạnh lùng nói, sự phức tạp của chuyện này đã vượt quá dự tính của ông.

“Bởi vì tôi hiểu Lương Duy Phong và Khương Kiều Nhân rõ nhất, ông cũng không phải lo lắng quá. Tôi đoán Thương Mỗ còn sống, bởi vì bọn họ cũng sợ ông phát hiện chân tướng, cho nên mới dùng Thương Mỗ như một lá bùa cứu mạng. ”

Ngập ngừng một chút, Khương Tuyết Nhu nói thêm: “Thương tiên sinh, đôi khi những gì người ta nói có thể không phải sự thật. Muốn hiểu rõ một người hẳn là nên sống chung rồi cảm nhận. Ông đã tung hoành trên thương trường nhiều năm như vậy chẳng lẽ ở một góc độ nào đó ông không thể nhìn thấu một người sao?.”

Thương Dục Thiên hơi suy nghĩ, “Chuyện này tôi sẽ điều tra, hi vọng điều cô nói là thật.”

Khương Tuyết Nhu thở phào nhẹ nhõm, cô hiểu Thương Dục Thiên không có coi lời nói của cô là vô nghĩa. “Tôi đoán Khương Kiều Nhân ở trước mặt vợ chồng ông sẽ nói rằng chuyện này là do tôi và Hoắc Anh Tuấn làm. Vợ của ông nghĩ gì, tôi không muốn quan tâm nữa, nhưng tôi hy vọng ông có thể sống lý trí hơn và không bị người khác lợi dụng. ”

“Khương gia các người thật lắm rắc rối.” Thương Dục Thiên châm chọc.

“Ông nghĩ thế nào cũng được, tôi còn có một điều muốn nhắc nhở ông. Khương Kiều Nhân đã từng phẫu thuật chỉnh dung trở thành người khác, giả làm y tá chăm sóc bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, cô ta bỏ thuốc vào trong chế độ ăn uống của Hoắc Anh Tuấn và khiến đầu óc anh ấy không bình thường làm cho mối quan hệ giữa tôi và anh ấy ngày càng xấu đi. Tôi hy vọng ông sẽ chú ý đến điều đó nhiều hơn. ”

Cô nói xong và kết thúc cuộc gọi.

Thương Dục Thiên ở bên kia điện thoại nghe được lời nói vừa rồi của cô mà cả người như đông cứng lại.

Ông cho rằng mình biết rõ Khương Tụng, nhưng mấy ngày nay thoạt nhìn Khương Tụng càng ngày càng mất tỉnh táo và lý trí.

Ông cho rằng đó là do chuyện của Khương gia chưa giải quyết xong nên mới khiến bà phiền muộn.

Nhưng nếu không.

Có một cảm giác ớn lạnh trong tim ông.

Bên ngoài phòng làm việc, Khương Tụng đột nhiên gõ cửa, Khương Tụng liền xông vào.

“Thương Dục Thiên, anh trốn ở đây gọi điện thoại với ai vậy. Tôi hỏi anh chuyện của Thương Mỗ điều tra như thế nào, tại sao một người đang yên đang lành đột nhiên biến mất?”

“Tôi đang nhờ người điều tra vấn đề này.”

Thương Dục Thiên nhìn Khương Tụng đang mất bình tĩnh ở trước mặt, trong lòng có chút hoảng hốt. Ông biết Khương Tụng là người đã từng cùng ông vào sinh ra tử, tuy rằng bà ấy là phụ nữ nhưng tài năng và sự tỉnh táo không thua kém gì ông.

“Thương Mỗ mất tích. Nó là con trai của tôi. Anh bảo làm sao tôi có thể bình tĩnh?” Khương Tụng tức giận nói.

“Tôi sẽ điều tra.” Thương Dục Thiên thì thào.

“Còn cần điều tra gì nữa không? Rõ ràng cô ta là người mà Thương Mỗ liên lạc cuối cùng ở Nguyệt Hàn. Người phụ nữ này thật là hung ác,” Khương Tụng tức giận nói “Tôi sẽ phái người tới ngay lập tức bất kể thế nào. Phải loại bỏ Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn, tôi nhất định yêu cầu bọn họ giao Thương Mỗ ra . ”

“Mẹ, đừng như vậy.” Lúc này, Khương Kiều Nhân vội vàng đi vào, nói: “chú Thương, chúng ta phải bình tĩnh.

Thương Dục Thiên ánh mắt u ám nhìn cô ta sau đó đột nhiên hỏi: “Kiều Nhân, con nghĩ phải làm như thế nào đây.”

Khương Kiều Nhân sửng sốt, không ngờ Thương Dục Thiên lại hỏi ý kiến của mình, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói “con nghĩ … Có phải là vì con vừa rồi có được Hoắc thị làm Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn tức giận. Con nên nói chuyện với Khương Tuyết Nhu, tất cả đều là lỗi của con, nếu không phải vì báo thù, Thương Mỗ sẽ không gặp phiền phức như thế này. ”

“Làm sao có thể trách con?” Khương Tụng nhanh chóng nắm lấy tay cô an ủi, “Dù sao chúng ta cũng đã đánh giá thấp sự hung ác của Khương Tuyết Nhu. Nếu không ngay từ đầu không nên cho bọn họ cơ hội.”

Khương Kiều Nhân vẻ mặt ảo não, “Chỉ là không hiểu Thương Mỗ rời đi không nói lời nào, có lẽ là Khương Tuyết Nhu lừa cậu ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK