Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn chưa nói hết lời, trên lầu đột nhiên có tiếng súng.

Cô ấy bị dọa khiến cho tay run lên một cái làm cho điện thoại rơi xuống đất.

Còn chưa kịp nhặt điện thoại, một đám người to con đột nhiên xông vào, Tống Dung Đức là người dẫn đầu thình lình bước vào. Người đàn ông trên mình còn mặc một bộ ngủ màu tím. Cô còn nhớ bộ đồ đó là cô mua cho anh ấy vài ngày trước lúc cô đi dạo phố.

Hiện tại anh ấy mặc bộ đồ ngủ cô mua cho anh nhưng lòng thì lại nóng như lửa đốt, vội vàng chạy đến cứu người phụ nữ khác.

Trên vách tường ánh nến huyền ảo, hình ảnh bên trong được phác họa trầm tĩnh.

Tống Dung Đức liếc mắt liền thấy Lâm Minh Kiều đứng đó, cô dùng cặp mắt to trợn tròn nhìn anh ấy.

Thời khắc này, đầu óc Tống Dung Đức như muốn nổ tung.

Cho đến khi anh ấy nhìn dưới chân của cô thấy hình ảnh Nhạc Hạ Thu rất thê thảm, con mắt của anh trợn tròn trông rất dữ tợn và phẫn nộ.

“Hạ Thu. . . .” Tống Dung Đức vội vàng bước tới ôm lấy bế Nhạc Hạ Thu lên, cơ thể của cô bị thương, anh ấy sợ làm đau cô.

Lâm Minh Kiều cảm thấy Nhạc Hạ Thu vừa bẩn vừa hôi, vừa rồi chạm thử vào cô liền đi muốn rửa tay, nhưng giờ phút này Tống Dung Đức lại không hề quan tâm, anh ôm Nhạc Hạ Thu giống như tìm lại được kho báu sau khi bị mất.

“Hạ Thu em thế nào, em tỉnh lại đi.” Tống Dung Đức sốt ruột kêu to vài tiếng, Nhạc Hạ Thu một chút phản ứng cũng không có. Anh ấy kiểm tra tay chân của cô, sau đó ngẩng đầu hai con mắt trợn trừng nhìn Lâm Minh Kiều.

“Em có đánh gãy tay, gãy chân cô ấy không?”

Lâm Minh Kiều bị ánh mắt trợn trừng hai của anh mà khiến chân cô run rẩy.

Trước đây cô chưa từng nhìn thấy Tống Dung Đức tức giận như vậy. Trước kia hai người có cãi nhau như thế nào thì anh ấy cũng không tức giận đến thế, thậm chí còn nổi lên cơn sát khí.

Trong lòng thì sợ hãi, nhưng cô cũng có chút hả hê..

Quý Tử Uyên nói không thể để cho Tống Dung Đức nghi ngờ nhưng thực tế thì Tống Dung Đức không hề nghi ngờ. Anh ấy không hỏi han gì, nhất định cho rằng là cô làm ra chuyện này.

Có thể thấy được anh ấy hoàn toàn không hiểu biết gì về cô.

Nếu như vậy thì cũng tốt, có thể bớt đi một số rắc rối .

“Cô. . . Cô ta tự làm tự chịu. . . .”

Lâm Minh Kiều run rẩy còn chưa nói hết lời thì đã bị Tống Dung Đức dùng một chân đạp mạnh vào ngực cô. Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô đụng vào bức tường ở phía sau. Cô đau ngã nằm xuống đất, lực phủ ngũ tạng đều tổn thương.( huhu cặp này không thể quay lại được đâu tác giả ơi)

Cô ấy là một người khá kỹ tính, trước kia cùng Khương Tuyết Nhu du học ở nước ngoài, nhưng đại khái là cô không thể ngờ được rằng người đàn ông ngủ chung giường với mình lại có thể ra tay như thế với cô.

“Lâm Minh Kiều, em làm tôi quá thất vọng, tôi không nghĩ em ác độc đến như vậy”. Tống Dung Đức đến trước mặt cô, ánh mắt anh từ trên cao nhìn xuống cô giống như đang nhìn kẻ thù. “Nếu em có gì không hài lòng, có thể nói với tôi, tại sao lại muốn làm Nhạc Hạ Thu bị thương, cuộc đời của cô ấy đã bị em hủy hoại.”

Lâm Minh Kiều không muốn nghe nữa, cô yếu ớt phản bác lại “Cái này gọi là ác giả ác báo. . . .”

“Em ngậm miệng lại.” Tống Dung Đức nổi điên giống như một con thứ, một chân dẫm lên ngực cô,” Chính em mới là người ác độc, trước kia mắt tôi mù nên mới yêu người như em. Em căn bản không thể so sánh được với Nhạc Hạ Thu. Sai lầm lớn nhất đời tôi là đã cưới em, một con rắn độc”.

Lâm Minh Kiều ngực đau đến mức không nói ra lời.

Cô dùng hai con mắt đỏ hoe của mình nhìn Tống Dung Đức, “Thật trùng hợp, sai lầm lớn nhất đời tôi là gả cho anh.”

Tống Dung Đức lo lắng cho Nhạc Hạ Thu nên không còn tâm tư nào mà so đo hơn thua với Lâm Minh Kiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK