“Không phải vừa mới gặp nhau sáng hôm qua sao? Buổi tối trở về có thể gặp nhau tiếp.”
Hoắc Anh Tuấn: “… em và Nguyễn Nhan cũng có thể hẹn ngày mai, gần đây cũng đã gặp mặt nhiều lần rồi.”
“Không được, chúng em có chuyện quan trọng phải làm.” Khương Tuyết Nhu bây giờ cũng không đợi được trời tối.
“Bíp” điện thoại cúp máy, tim Hoắc Anh Tuấn co rút vì gato.
Nguyễn Nhan này, không bao giờ tìm bạn trai, lúc nào cũng rủ rê vợ anh đi chơi.
Chao ôi, nếu anh ấy có người đàn ông nào phù hợp ở bên cạnh thì nhất định giới thiệu cho Nguyễn Nhan.
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn gọi Tống Thanh Duệ, “Bạn của cậu … Chu Minh Lễ cùng Nguyễn Nhan có tiến bộ gì.”
“Vợ anh tối nay không nói chuyện với anh sao?” Tống Thanh Duệ vừa mới bị Lâm Minh Kiều cự tuyệt, hiện tại rất đau lòng.
Hoắc Anh Tuấn sững sờ một lúc, giây sau mới hiểu ra, “Lâm Minh Kiều đêm nay sẽ không ở cùng cậu sao?”
Tống Thanh Duệ: “…”
Hoắc Anh Tuấn cười cười, cảm thấy thoải mái hơn một chút, ít nhất hắn cũng không cô đơn, “Là bạn của Chu Minh Lễ, cậu phải nhắc nhở, Nguyễn Nhan là cô gái tốt, để cậu ấy không bỏ lỡ, nếu anh ấy thích, anh ấy nên mạnh dạn theo đuổi. ”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy.” Tống Thanh Duệ cũng không hiểu, Chu Minh Lễ này có chút ngu ngốc trong chuyện theo đuổi bạn gái, chẳng trách anh ấy chưa từng tìm được bạn gái, độc thân là có lí do.
…
Buổi tối Nhạc Tiếu Nhi đặt nơi ăn cơm trong một cái sân nhỏ, tuy nhỏ nhưng bên trong có rặng cây, nước chảy, dọc theo góc tường trồng những hàng tre xanh.
Gió chiều lùa vào sân thoảng hương hoa thu hải đường.
Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều đến trước, Nhạc Tiếu Nhi đến muộn năm phút đồng hồ.
“Không ngờ các cậu đến sớm như vậy.” Nhạc Tiếu Nhi ngồi xuống, cô không trang điểm, đi ra ngoài với khuôn mặt thanh khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn như đang rỉ nước dưới ánh đèn.
“Tớ bị cậu gây chú ý cả ngày nay, cũng không có tâm tình làm việc.” Khương Tuyết Nhu trầm giọng nói.
“Tớ cũng thế.” Lâm Minh Kiều nhìn Nhạc Tiếu Nhi, “Nguyễn Nhan, cậu thật quá đáng, cậu kiếm nhiều tiền lặng lẽ không nói cho chúng tớ biết, cậu nói đi, có phải là clone, ông trùm Hacker, có phải cậu là thần y tái thế hoặc cậu là thiên tài âm nhạc huyền thoại hay là nhà khoa học. ”
Nhạc Tiếu Nhi: “…”
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, “Minh Kiều, gần đây cậu đọc cuốn sách kinh dị nào vậy?.”
“Chuyện hư cấu đến từ hiện thực sao?” Lâm Minh Kiều cười tủm tỉm, “Không phải là không thể.”
“Cảm ơn cậu đã coi trọng tớ như vậy.” Nhạc Tiếu Nhi cười, “Nhưng tớ không tốt như vậy.”
Khương Tuyết Nhu căng thẳng hỏi: “Cậu nói cậu mang theo trí nhớ kiếp trước, còn quen biết tớ, là thật sao?.”
“Cái gì?” Lâm Minh Kiều tưởng bị ảo giác mà hưng phấn, “Kiếp trước nhớ tới cái gì, chuyện quan trọng gì đều không nói cho tớ.”
Khương Tuyết Nhu: “Nguyễn Nhan nói kiếp trước cô ấy và tớ quen nhau.”
Lâm Minh Kiều chua xót, “Vậy thì quen nhau, kiếp trước chúng ta hẳn là quen nhau, hai người không thể quẳng tớ sang một bên được.”
“Uk, đừng lo lắng, nếu không thì tại sao ba người chúng ta lại có một khoảng thời gian vui vẻ.” Khương Tuyết Nhu nháy mắt với Lâm Minh Kiều.
Nhạc Tiếu Nhi buồn cười, “Tớ đều biết các cậu……”
“Vãi c’, cậu thật sự có ký ức kiếp trước.” Lâm Minh Kiều hưng phấn, “Cậu thật quá đáng, cậu giấu giếm chúng tớ, rồi cậu nói đi, kiếp trước tớ là người như thế nào. Tớ cảm thấy kiếp trước mình hẳn là một người có quyền lực, có thể là một nhà khoa học chẳng hạn. ”
Khương Tuyết Nhu: “Còn tớ thì sao, kiếp trước tớ với Hoắc Anh Tuấn là một đôi, hay là người đàn ông khác.”
Nhạc Tiếu Nhi giật giật khóe miệng.
Hai người này suy nghĩ quá nhiều rồi.