Hoắc Anh Tuấn nhìn mẹ thật lâu, “Chờ một lúc mẹ giả bộ không khỏe, sau đó đến bệnh viện Quý Gia, ở đó Tử Uyên sẽ cho người tiêm vào người mẹ để xác định vị trí và theo dõi.”
” tốt.”
… …
Sau khi Hoắc Nhã Lam đến bệnh viện.
Hoắc Anh Tuấn đến biệt thự nơi Lục Minh Anh ở.( đến méc ba thằng cha sở khanh đang hãm hại mẹ đây mà)
“Cha, hôm nay Sở gia tìm cha sao?”
“Sở Văn Khiêm dẫn người tới nước Ý tìm cha nhưng anh ta không biết, cha chưa từng rời Kinh Đô.” Lục Minh Anh xách bình nước tưới hoa, “Đừng lo lắng, ngoại trừ tập đoàn Garson bị thông tin tiêu cực gây ra một chút áp lực, Sở thị một mình cũng không làm gì được. ”
Hoắc Anh Tuấn bước đến gần cha và bất ngờ nói: “Sở gia định bắt cóc mẹ con và uy hiếp con. Mẹ đồng ý sẽ tiêm thuốc vào người để định vị và theo dõi. Khi nào có cơ hội, con sẽ bắt Sở Minh Khôi ngay tại chỗ . ”
Cánh tay Lục Minh Anh cứng đơ, một lúc sau mới nói: “Đây quả thực là cơ hội duy nhất có thể nhanh chóng bắt lấy Sở Minh Khôi. Nếu không, vượt qua được trở ngại lần này, ông ta nhất định sẽ mang theo tiền rời khỏi Nguyệt Hàn. Thật sự muốn bắt ông ta đến lúc đó sẽ rất khó. ”
Hoắc Anh Tuấn khẽ “ừm” một tiếng, nhíu mày thật sâu.
“Hoắc Anh Tuấn ….” Lục Minh Anh đặt ấm nước xuống, vỗ nhẹ lên vai anh ấy. “Rốt cuộc tất cả chuyện này đều là do Hoắc Nhã Lam, nếu bà ấy không làm chuyện này, bà ấy sẽ là người không thể đối mặt với Hoắc Gia.”
“Con hiểu mà cha.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi thở dài.
… …
Đêm đó, Hoắc Anh Tuấn trở về Hoắc gia, sau khi tắm rửa xong, không cùng con đọc sách, mà là yên lặng ngồi trong phòng làm việc.
Không biết đã ngồi bao lâu, Khương Tuyết Nhu mở cửa, ánh đèn ấm áp chiếu vào ngọn tóc cô, đôi môi mỏng nhuốm một nụ cười, “Hoắc Thiếu, sao vậy, anh vẫn còn chưa ngủ. Có phải là sắp trở lại làm người giàu có nhất Nguyệt Hàn nên vui vẻ đến nỗi không ngủ được. ”
“Tiểu Khê và Lãnh Lãnh đâu rồi.” Hoắc Anh Tuấn đưa tay về phía cô.
“Thật dễ dàng dỗ ngủ.” Khương Tuyết Nhu nắm tay anh, ngồi ở trên đùi anh, thấy lông mày anh nhíu lại, không khỏi vuốt ve đôi mày rậm của anh, “Anh có chuyện phải lo, anh không vui? ”
“Không phải không vui, chính là lo lắng,” Hoắc Anh Tuấn gõ gõ điện thoại trên bàn, “Mẹ anh không nghe điện thoại và trợ lý của mẹ cũng không nghe. Anh nghi ngờ bà ấy có chuyện.”
Khương Tuyết Nhu giật mình, định đứng dậy ngay lập tức, nhưng Hoắc Anh Tuấn đã giữ chặt eo cô, “Đây là kế hoạch mà anh đã bàn với mẹ, cũng là cách duy nhất để bắt được Sở Minh Khôi. Khương Tuyết Nhu, thật sự trước đây anh không thích người mẹ này. Bà ấy không có bất cứ trách nhiệm gì với anh từ khi còn nhỏ. Nhưng bây giờ anh nhận ra rằng mẹ anh dù sao cũng là một người mẹ và anh sợ rằng sẽ có điều gì đó xảy ra với bà ấy. ”
“Vậy anh…” Khương Tuyết Nhu há to miệng, nhìn anh như vậy, đột nhiên không biết nên nói gì. “Sẽ không có chuyện gì, Sở Minh Khôi uy hiếp anh nên bắt cóc mẹ anh, chưa uy hiếp được anh thì mẹ anh vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. ”
“Khương Tuyết Nhu, em luôn thông minh như vậy.” Hoắc Anh Tuấn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Nhưng Sở Minh Khôi lần này bị anh hại. Lần này nhất định sẽ trút giận lên đầu mẹ anh, anh sợ…”
Khương Tuyết Nhu siết chặt tay anh, ngơ ngác hỏi: “Khi nào thì bắt đầu.”