Đọc nhanh hơn 500 chương ở nhóm kín TẠI ĐÂY
“Thương Mỗ, con thả mẹ ra, con lại thông đồng với Khương Tuyết Nhu, con nhỏ đê tiện này. Con phải biết rằng mẹ và Khương Tuyết Nhu là có quan hệ, con thật không biết xấu hổ.” Khương Tụng Tâm điên cuồng, mấy lời như vậy cũng liền nói thẳng ra.
Đầu óc của Khương Tuyết Nhu ong ong.
Người phụ nữ này nói cô có quan hệ với bà ấy?
Mối quan hệ nào?
Chẳng lẽ bà ấy đã biết cô là con gái của bà.
Thương Mỗ nghe vậy vẻ mặt sững sờ, có lẽ mẹ anh đã suy nghĩ nhiều rồi, “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ, Khương Tuyết Nhu là bạn của con, cô ấy tìm con có chút việc, hôm nay con đến đây cùng cha.”
“Con đang bao che cho cha mình sao?” Khương Tụng không tin chút nào. “Còn nữa, con thực sự coi cô ấy là bạn, hai cha con các người thật sự đã bị cô ta làm cho đầu óc mê muội, Thương Mỗ, con thật sự khiến mẹ rất đau khổ.”
Thương Mỗ khó chịu cắn môi, vừa rồi là anh không có nói sai, “Mẹ, con có thể thề, cha với cô ấy thật sự không có gì, trong lòng cha duy nhất chỉ có một mình mẹ.”
“Con đã giúp cha mình và người phụ nữ này, thảo nào lần trước con không đối phó được với Hoắc Thị, là bởi vì hai cha con các người không đành lòng làm tổn thương cô ấy.” Khương Tụng lúc này hoàn toàn không tin tưởng bọn họ.
“Bà ấy đang nói cái gì vậy?” Khương Tuyết Nhu ngơ ngác nhìn Thương Mỗ, “Đối phó với Hoắc Thị là sao?”
Thương Mỗ nhìn thấy ánh mắt của cô, cả người có chút ngại ngùng và vô cùng xấu hổ.
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. com để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://tamlinh247.com.vn/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}Thương Dục Thiên toàn bộ sắc mặt xanh mét.
Sống hơn 40 năm, đó là lần đầu tiên ông thấy ngượng ngùng và xấu hổ như vậy.
Đặc biệt còn có Khương Tuyết Nhu đứng bên cạnh chứng kiến.
“Được rồi, đừng hỏi bọn họ nữa.” Khương Tuyết Nhu xấu hổ cười đến cả hai mắt đỏ hoe, mấy ngày nay, cô giống như một kẻ ngốc vậy, “Thương tiên sinh và tôi thật sự không có gì cả, tôi nghe được khẩu khí của Thương Mỗ nên cảm thấy thân phận của anh ấy không hề bình thường, có thể giúp được Hoắc Thị nên tôi đã cầu xin anh ấy giúp đỡ, nhưng anh ấy đơn giản là đã từ chối.”
Thương Dục Thiên kinh ngạc nhìn cô, ông tươi cười nhưng trong lòng cảm thấy buồn bực và không can tâm.
“Tôi mạo muội xin hỏi, bà có phải là Khương Tụng không?” Khương Tuyết Nhu đột nhiên nhìn chằm chằm người phụ nữ căm ghét chính mình, nhẹ giọng nói.
Khương Tụng vẻ mặt lãnh đạm, “Đúng vậy, tôi là Khương Tụng, cô đừng mơ tưởng tiếp cận tôi, nếu có thể, tôi căn bản là không muốn có liên quan gì đến cô.”