Cô ấy đứng im không nhúc nhích, lúc bị ốm thì ai cũng như vậy, tâm trạng dễ cáu gắt, theo bản năng thì muốn tìm người để dựa vào.
“Hình như hơi nóng”, Tống Thanh Duệ không xác định rõ lắm nhưng nhìn bộ dạng mờ mịt của cô, lòng cô mềm nhũn như bọt biển.
“Tôi sẽ đưa chị đi bệnh viện.”
Anh lấy chiếc túi từ vai cô và đặt một tay lên vai cô, như thể lịch sự giữ nó.
Lâm Minh Kiều cũng không để ý lắm, nguòi đàn ông đứng bên cạnh rất cao lớn so với cô, lúc này có anh ấy ở bên cạnh thì không cần mơ mộng điều gì khác.
Tống Thanh Duệ đưa cô đến bệnh viện gần đó.
Buổi tối phòng cấp cứu cũng không có quá nhiều người, Minh Kiều đi vào, ngồi trên ghế dựa trên hành lang. Tống Thanh Duệ lấy giấy tờ cá nhân làm thủ tục, sau đó đưa cô đi khám bệnh, lại làm thủ tục lấy máu để xét nghiệm.
.
Lúc lấy máu cô cũng cởi áo khoác của mình, và tay áo của cô cũng cuộn lên cao.
Sau khi rút ống kim ra, Tống Thanh Duệ vừa giúp cô thấm tăm bông, vừa đưa tay đắp áo khoác, sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
Lâm Minh Kiều lúc đầu không có cảm giác gì, cho đến khi liếc mắt nhìn thấy vài người phụ nữ bên cạnh đang lấy máu, có một người nói, có cùng đi với chồng nhưng chồng thì ở ngoài bấm điện thoại chơi game.
Sau đó nhìn Tống Thanh Duệ đang ôm chặt lấy cô, lúc sau cô mới nhận ra nên ngại ngùng mà nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Sao cậu lại ôm chặt tôi như vậy.”
“Đừng nhúc nhích, quần áo sắp rơi ra rồi.” Tống Thanh Duệ lại cầm lấy chiếc áo khoác bị trượt xuống, “Cẩn thận không thì bị cảm nặng hơn.”
Lò sưởi được bật lên.
“Khi bật máy sưởi cũng không nóng lắm, bên cạnh có cửa thoát gió, điều hòa chạy vào.”
Tống Thanh Duệ vừa nói vừa giúp cô kiểm tra vết thương trên cổ tay, thấy không có máu chảy ra, anh giúp cô luồn tay áo, luồn tay vào trong áo, cúi người giúp cô cài từng nút một.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Minh Kiều vô tình dụi dụi vào ngực anh đang mặc chiếc áo len, tràn đầy thuốc khử trùng của bệnh viện cùng với mùi bạc hà nhẹ trên quần áo hòa với hơi thở của nam thanh niên trẻ tuổi khiến có cảm giác mát lạnh.
Cô suy nghĩ mông lung, như thể cô đã trở thành một đứa trẻ.
Thực ra, cô ấy chưa bao giờ bị cảm, sốt, nhưng cảm giác được chiều chuộng như thế này thì rất giống khi cô ấy còn nhỏ được bố mẹ quan tâm. Còn đối với một người đàn ông trẻ tuổi quan tâm chiều chuộng như thế này thì đây là lần đầu tiên.
“Phải mất hơn mười phút, có thể xem tivi một lát.”
Tống Thanh Duệ tìm điện thoại di động, đưa cho cô.
“Tôi đau đầu, không muốn xem.” Lâm Minh Kiều yếu ớt lắc đầu.
“Vậy dựa vào tôi một lát rồi hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Tống Thanh Duệ ôm vai ép cô vào ngực, đột nhiên cô ngả vào vòng tay anh.
Lâm Minh Kiều ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát lồng ngực nóng rực, cả người giống như bị trúng tà, “Như này thì không tốt lắm.”
“Trong lúc ốm đau, tôi sẽ cho chị đặc ân để dựa vào, nếu như bình thường thì chị có muốn dựa thì tôi cũng không cho dựa vào.” Tống Thanh Duệ đè cô không cho cô nhúc nhích, nhìn hai người giống như cặp đôi đang yêu.
Lâm Minh Kiều thực sự rất yếu đuối, không thể rời xa anh nên nép vào trong vòng tay anh, cả người như nín thở. Nhưng cô phải thừa nhận rằng cô rất thoải mái, nhất là khi cô đều mềm nhũn, cô dường như đã tìm được nơi để dựa vào..
Cô chỉ muốn dựa vào một lúc, nhưng đêm qua ngủ không ngon, đột nhiên cơn buồn ngủ nổi lên một chút, đầu óc rối bời, suýt nữa thì ngủ quên mất.
Không biết đã qua bao lâu, thân thể khẽ đung đưa, giọng nói êm ái nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên bên tai cô, “Ngủ tiếp đi, đợi lát nữa có kết quả tôi sẽ đưa cô đi gặp bác sĩ.”
“Ừm…, cậu đi lấy kết quả sao?” Cô bối rối mở mắt ra.
“Không cần lấy, trên điện thoại có kết quả, chúng ta trực tiếp đi gặp bác sĩ.”
Tống Thanh Duệ ôm cô đứng lên.
Sau đó cô mới nhận ra không chỉ dựa vào anh như người không xương mà còn đang dựa vào ngực anh ngủ, trong lúc ngủ thì mơ hồ hai tay ôm eo anh.