Anh thậm chí còn đoán trước rằng cô ấy sẽ sớm đừng lại, anh cố gắng nhiều hơn để ngăn cô ấy lại.
Anh không buông cô ra cho đến khi anh sắp ngạt thở vì nụ hôn.
Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm đôi môi hơi sưng đỏ trên gương mặt nhỏ của cô, vừa có chút chưa thỏa mãn, lại có chút kỳ lạ. Kỹ năng hôn của cô thật sự không thành thạo, không phải nói là trước đây cô đã quen người đàn ông nào đó rồi, còn tỏ vẻ ngây ngô ?.
“Đủ chưa?” Nguyễn Nhan bình tĩnh hỏi.
Quý Tử Uyên chỉ chú ý tới ánh mắt của cô rất nhạt nhẽo và đờ đẫn, hoàn toàn không giống người vừa trải qua một lần hôn say đắm, trong lòng có một chút giận giữ, “Nguyễn Nhan, tôi vừa rồi hôn cô, cô có một chút cảm giác gì không”?
Nguyễn Nhan mở miệng, nguyên bản là muốn nói “Tôi cảm thấy có chút lo lắng, sợ miệng anh quá bẩn sinh bệnh”, nhưng nghĩ lại còn phải lợi dụng anh ta nữa nên thản nhiên trả lời: “Tôi không cảm thấy gì cả. ”
“Cô không cảm thấy thì làm lại đi, tôi hứa sẽ cho cô cảm nhận được.” Quý Tử Uyên cúi người đặt tay lên vai cô.
🙂🙂🙂🙂🙂🙂
“Tử Uyên, anh muốn nước …” Trợ lý đột nhiên bước vào nhìn thấy Quý Tử Uyên như thế, người bình thường không thể quấy rầy Nguyễn Nhan như thế này. Tay anh ấy run rẩy, ly nước rơi xuống đất. ” Ừ… tôi xin lỗi, tôi đem nước vào, tôi đau bụng nên tôi đi ra ngoài trước đây ”.
Anh nhanh chóng chuồn đi.
Nguyễn Nhan vô cảm đẩy tay Quý Tử Uyên ra, “Quý Thiếu, làm người đừng quá vô liêm sỉ, tôi cho anh quyền lợi, còn tôi thì không biết mặt Nhạc Hạ Thu, anh được một tấc thì muốn tới một bước. Tôi cũng không nghĩ là anh đã quên những gì thỏa thuận. ”
Quý Tử Uyên tò mò hỏi: “Vì cô đã hôn tôi rồi, cô sợ nếu tôi không hài lòng thì sẽ không dẫn cô đi gặp Nhạc Hạ Thu.”
“Thật đáng tiếc, nhưng dù sao cũng đã dừng lại kịp thời.” Nguyễn Nhan lạnh lùng trả lời, “Quý Thiếu anh cũng là một người kinh doanh chắc anh cũng biết đôi khi không chỉ thua lỗ mà còn mất nhiều thứ hơn nữa”.
“Cô nói đúng.” Quý Tử Uyên cười với đôi môi cong xuống, nhìn anh ấy dáng vẻ đẹp mắt, cười lên cũng có vẻ mê chết người.
Nguyễn Nhan nhớ tới khi còn bé Nhạc Tiếu Nhi ngây thơ, cũng bị nụ cười của hắn quyến rũ. Nhưng hiện tại cô không có cảm giác gì nhiều lắm, bởi vì cô hiểu rõ đàn ông hay cười không phải là người có trái tim nhu mì, đàn ông hay cười bao nhiêu thì lạnh lùng bấy nhiêu.
“Sau khi truyền dịch xong, tôi sẽ đưa cô đi gặp Nhạc Hạ Thu.” Quý Tử Uyên lấy điện thoại di động ra, “Thêm Wechat, sau này gọi cho tôi.”
Nguyễn Nhan thêm anh ấy vào, Quý Tử Uyên đứng dậy nói: “Tôi đi kiểm tra phòng, sau này
sẽ liên hệ với cô…”
Sau khi trở lại khoa nội, Quý Tử Uyên đi chào hỏi một vài bệnh nhân đã tự mình phẫu thuật. Trở lại phòng làm việc, anh bấm vào vòng kết bạn của Nguyễn Nhan, nhưng trong đó không có nội dung gì nhiều, tất cả chủ yếu là về hoạt động của giới điện ảnh và truyền hình, ảnh tạp chí.
Anh nhấp vào một trong những bức ảnh cô chụp tại sự kiện ngày hôm trước. Ảnh chụp ngoài trời, cô mặc một chiếc váy hở hang màu trắng đan móc, duyên dáng với cánh tay lộ ra và bả vai mềm mại như sứ.
Người đẹp mắt, dường như ngay cả mái tóc dài tung bay trong gió cũng thấy hấp dẫn.
Vốn tưởng rằng mình đã từng nhìn thấy nhiều mỹ nữ, nhất thời cũng lặng lẽ ngắm nhìn. Một lát sau mới nhớ ra bây giờ là mùa đông, thời tiết lạnh Nguyễn Nhan đi ra ngoài tham dự sự kiện như thế này nên thảo nào hôm qua cô ấy bị sốt.