Anh đúng là luật sư, miệng lưỡi có độc, dùng từ quá tuyệt, báo cáo vụ án vừa đơn giản vừa rõ ràng,
Mặt Lương Duy Phong đen lại.
Bên kia, cảnh sát sửng sốt một chút: “Anh thật sự làm sai rồi, chẳng qua anh tự thú là đúng, tôi thấy anh có thái độ nhận sai rất tốt, vậy thì giải quyết riêng đi.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ thế.” Hoắc Anh Tuấn ra vẻ công dân tốt: “Tôi có thể bồi thường cho anh ta một trăm năm mươi triệu, dư dả chỉnh sửa khuôn mặt, tiền thừa coi như bồi thường tinh thần vậy.”
Cảnh sát đồng ý: “Một trăm năm mươi triệu cũng nhiều rồi.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng thân phận của anh ta không tầm thường, tôi sợ anh ta tìm tôi gây phiền phức.” Hoắc Anh Tuấn thở dài.
“Anh ta có thân phận gì?” Cảnh sát nghi ngờ hỏi.
“Anh ta nói mình tên là Lương Duy Phong, đúng rồi, tôi là Hoắc Anh Tuấn.” Hoắc Anh Tuấn lễ phép trả lời.
Cảnh sát: “. . .”
Hoắc Anh Tuấn, Lương Duy Phong?
Hai người đang nóng sốt trên tin tức gần đây đó sao.
“Chẳng qua tôi không nói dối nói chuyện này, sau đó tôi cũng có thể giao video giám sát, tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp.”
Hoắc Anh Tuấn ung dung cúp máy, anh lấy bút trong túi ra viết chi phiếu rồi ném vào mặt Lương Duy Phong : “Vừa rồi anh đã nghe rõ rồi đấy, cảnh sát còn nói tôi cho nhiều.”
“Hoắc Anh Tuấn, anh chờ đó, tôi sẽ làm cho anh hối hận. . . .” Lương Duy Phong tức giận đến run rẩy.
Anh ta chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy.
Nhất là người này còn là tình địch của anh ta.
Hoắc Anh Tuấn quan sát anh ta từ trên xuống, kéo Khương Tuyết Nhu đi qua một bên: “Tuyết Nhu, anh ta không có mắc bệnh gì chứ, run rẩy như thế, có phải bị động kinh không.”
Anh không hề nhỏ giọng nói.
Khương Tuyết Nhu thấy Lương Duy Phong nghe xong thì khuôn mặt bị thương co rúm lại.
Cô cười đến chảy nước mắt.
Cô không biết Hoắc Anh Tuấn còn có năng lực khiêu khích người khác.
Nhưng cô nhìn thấy Lương Duy Phong tức giận như vậy thì còn thấy rất thoải mái.
Cô chưa quên, mấy ngày trước Lương Duy Phong ngông cuồng bao nhiêu, cô cũng chưa từng bị người ta đánh như vậy.
“Đi thôi, đừng để ý tới anh ta nữa, em đi làm đi, sau này phải tăng cường bảo vệ ở cổng ra vào, tránh cho những thứ lộn xộn chạy vào.” Hoắc Anh Tuấn đẩy cô vào thang máy.
“Anh cũng. . . Cẩn thận một chút.” Khương Tuyết Nhu đi vào thang máy thì dặn dò một câu.
Cô hiểu rất rõ con người Lương Duy Phong, anh ta sẽ không bỏ qua nỗi nhục nhã này.