Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, “Tôi có thể nói cho anh biết là tôi dự định ngày Nhạc Hạ Thu đi sân bay lúc đó tôi sẽ ra tay, nhưng hôm nay cô ta đã mất tích, việc này không liên quan đến tôi.”

Quý Tử Uyên cũng tin tưởng, ” Tôi cũng hiểu ra được, nếu anh ra tay thì sẽ đoán được tối hôm qua Dung Đức dẫn người đến đó, với cách này thì anh sẽ cẩn thận bố trí người bảo vệ. Dung Đức sẽ không có cơ hội dẫn người xông vào biệt thự Hoắc Thị.”

Hoắc Anh Tuấn hạ giọng thở dài, cười khổ, “Vẫn là anh hiểu rõ tôi nhất.”

Đáng tiếc, anh ấy cùng Tống Dung Đức quen biết với nhau lâu như vậy, nhưng Tống Dung Đức lại không hiểu rõ anh ấy.

“Dung Đức cũng hiểu anh nhưng chỉ là mỗi lần đối mặt Nhạc Hạ Thu anh ấy đều mất hết lý trí”, Quý Tử Uyên bất đắc dĩ nói.

“Anh đừng nói nữa, kỳ thật giữa tôi và anh ấy đã không còn sự tin tưởng nữa.” Hoắc Anh Tuấn đùa cợt nói, “Chẳng qua là tôi tò mò, không biết là ai đã bắt cóc Nhạc Hạ Thu.”

“Có lẽ bên ngoài cô ấy còn gây thù với nhiều người khác, ” Quý Tử Uyên hít một ngụm khói, “Tối hôm qua tôi đã đến bệnh viện điều tra. Chuyện chắc hẳn đã xảy ra như thế này, tối hôm qua lúc chín giờ có người mạo danh là bác sĩ vào kiểm tra bệnh tình của Nhạc Hạ Thu, đã đánh y tá ngất xỉu sau đó trói Nhạc Hạ Thu ở cửa sổ, có người tiếp ứng ở bên ngoài đưa cô ấy đi.”

Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc, “Trong phòng bệnh của Nhạc Hạ Thu có y tá chăm sóc, bị đánh ngất xỉu mà không phát ra một động tĩnh gì sao?”

“Điều đó có chút kỳ lạ.” Quý Tử Uyên cũng suy nghĩ, “Chẳng qua y tá nói tối hôm qua Nhạc Hạ Thu đã nằm trên giường ngủ rất sớm. Tôi nghi ngờ Nhạc Hạ Thu sớm đã bị ngất đi, còn ngất đi như thế nào thì tôi không biết rõ lắm.”

“Đoán chừng là nước truyền dịch hay đồ dùng hàng ngày của cô ấy bị người khác động tay vào .” Hoắc Anh Tuấn suy đoán, ” Người làm chuyện này khá là tỉ mỉ, cẩn thận. Không biết mục đích của việc này là bắt cóc hay trả thù, nếu là trả thù không biết Nhạc Hạ Thu có trở về được hay không.”

“Yên tâm đi, việc mất tích xảy ra ở bệnh viện của tôi, tôi sẽ giúp anh điều tra rõ ràng. Dung Đức cũng sẽ không làm gì được anh cho dù anh ấy đã báo cảnh sát.”

Trong bệnh viện, Quý Tử Uyên đặt điện thoại di động xuống, đứng phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài trở nên trắng xóa.

Chưa được bao lâu đã có người đi đến nói với anh: “Quý Thiếu, tôi đã hỏi qua y tá kia chăm sóc, Nhạc Hạ Thu tối hôm qua rất sớm đã nói buồn ngủ. Lúc trước vết thương của cô ấy đều đau đến một hai giờ sáng mới ngủ được, hơn nửa người là cử động. Tôi điều tra nước truyền dịch cho cô ấy không có vấn đề gì, đồ ăn thức uống là do Tống Thiếu sắp xếp hơn nữa bụng dạ của Nhạc Hạ Thu tối hôm qua rất tốt không có vấn đề gì. Khả năng duy nhất chính là. . . .”

Quý Tử Uyên nhíu mày, “Ý anh là .”

Thuộc hạ đi đến trước mặt anh, thấp giọng nói: “Kem đánh răng, tôi cố ý lấy một chút kem đánh răng của Nhạc Hạ Thu đi xét nghiệm, bên trong còn sót lại một ít thuốc. Nếu chỉ cần cho một ít vào miệng thì sẽ nhanh chóng làm cho người ta chóng mặt.”

Quý Tử Uyên con mắt nhíu lại, anh ấy đột nhiên nhớ đến một chuyện, hôm qua anh dẫn theo Nguyễn Nhan đến gặp Nhạc Hạ Thu, sau đó Nguyễn Nhan còn đi toilet, cho nên cô ấy hoàn toàn có khả năng động tay đến kem đánh răng.

Anh đột nhiên thô bạo đưa tay đến trước mặt thuộc hạ “Còn kem đánh răng kia đâu.”

“Còn đặt ở trong toilet, chẳng qua nghi ngờ là kem đánh răng có vấn đề, nếu chúng ta không nói Tống Thiếu cũng sẽ không biết.” Thuộc hạ cẩn thận từng li từng tí mà nói, “Tôi nhớ được lời anh nói, nếu là cái này là Hoắc Thiếu làm thì có chút chứng cứ. Cái gì có thể bình tĩnh xóa được thì tôi xóa nên cũng không nói cho Tống Thiếu biết.”

“Đừng nói chuyện này nữa, ” Quý Tử Uyên hạ giọng lạnh lùng hỏi, “Những người hôm qua đã vào phòng bệnh của Nhạc Hạ Thu là ai.”

“Không nhiều, có Tống Dung Đức, y tá, Thang Nhược Lan, còn có anh và Nguyễn tiểu thư. . . .” Thuộc hạ sau khi nói xong, ánh mắt bỗng nhiên hơi khác thường.

“Hiện tại bên Tống Dung Đức có tiến triển gì không?” Quý Tử Uyên đột nhiên hỏi.

“Có, người của Tống Đường sáng sớm đã vào bệnh viện giám sát. Người ta đã cử người tinh nhuệ đến, chỉ cần có người nào khả nghi ra vào bệnh viện chỉ trong thời gian ngắn sẽ bị phát hiện ra”. Thuộc hạ nói:” Bọn họ chắc là đã lái xe hơi đến để đưa Nhạc Hạ Thu đi, chúng ta chỉ cần điều tra được xe nào thì sẽ liền phát hiện ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK