Đọc nhanh hơn 400 chương TẠI ĐÂY
—
“Quên đi, anh là người rất đa nghi, nếu tôi muốn lên chính thức mà chia rẽ quan hệ của anh và Thang Nhược Lan thì anh tuyệt đối sẽ cảnh cáo tôi, nghiêm trọng hơn là nói công ty tạm thời đóng băng tôi.”
Nguyễn Nhan hững hờ nói: “Cậu Quý, anh muốn khống chế mọi thứ ở trong tay mình, giống như anh muốn một người phụ nữ thì hi vọng cô ta ngoan ngoãn nghe lời anh, không cho phép phản kháng, anh muốn cô ta lên làm chính thức thì mới được làm, muốn cô ta làm tình nhân thì phải ngoan ngoãn làm một tình nhân, anh có biết không, tôi ghét điểm này của anh nhất, giống như tất cả phụ nữ đều mong muốn có anh vậy.”
“Cô nói tiếp đi.” Quý Tử Uyên châm điếu thuốc, nụ cười ngày càng đậm.
Chưa có một người phụ nữ nào hiểu rõ anh như thế.
Mẹ anh còn không hiểu anh như thế.
Anh và Nguyễn Nhan mới quen biết chưa được bao lâu.
Thật là hiếm có.
Nguyễn Nhan cũng không khách sáo nói: “Nói thật, anh chỉ được ngoại hình dễ nhìn, điều kiện gia đình tốt một chút, y thuật giỏi một chút mà thôi, người khác không có những ưu điểm này, phụ nữ tìm đàn ông thì cần đẹp trai như thế làm gì, cũng không phải để anh bán nhan sắc kiếm tiền, nói về điều kiện gia đình tốt một chút, có nhiều người có điều kiện tốt, đương nhiên đa số mọi người kém hơn anh, nhưng không ăn chơi như anh, còn người giỏi y thuật cũng rất nhiều, Quý Tử Uyên, anh không quá ưu tú, cũng không có tư cách khiến tôi chia rẽ quan hệ của anh và Thang Nhược Lan.”
“Nói thật, hai người coi tôi là gì, một người quấn lấy muốn ngủ với tôi, một người ghen tỵ với tôi, các người cảm thấy tôi giống như con kiến, muốn chơi thì chơi, muốn bóp chết thì bóp chết tôi đúng không.”
Bầu không khí trong phòng bệnh lạnh xuống không độ vậy.
Quý Tử Uyên lạnh lùng dập tắt điếu thuốc trong tay.
Anh đứng người lên đi đến bên giường, đôi mắt lạnh lẽo: “Nguyễn Nhan, có phải gần đây tôi đối xử tốt với cô làm cho cô được voi đòi tiên đúng không.”
“Ôi trời, anh cảm thấy tôi mang ơn anh thì sẽ khép nép trước mặt sao, anh biết tôi nói chuyện khó nghe nhưng không ngừng đến gần tôi, không phải muốn bị mắng sao.”
Nguyễn Nhan lạnh như băng nói: “Anh muốn quấn lấy tôi là chuyện của anh, tôi không đồng ý là chuyện của tôi, hơn nữa anh quản lý tốt người phụ nữ của mình đi, đó là chuyện của anh.”
“Nguyễn Nhan, cô chắc chắn Thang Nhược Lan làm sao, cô có chứng cứ à.” Sắc mặt Quý Tử Uyên vô cùng khó coi, không phải anh bảo vệ Thang Nhược Lan, anh chỉ cảm thấy là một người đàn ông lại mất mặt như thế.
“Thật ngại quá, tôi không trêu chọc anh trước, trong công ty không có ai ngồi chung bàn với tôi cả.” Nguyễn Nhan đầy lý lẽ, cũng không chớp mắt.
Cô không có chứng cứ, nhưng cô chắc chắn là Thang Nhược Lan.
Quý Tử Uyên tức giận đến trái tim đau đớn.
Lần này cô chọc tức anh tàn nhẫn nhất.
“Nguyễn Nhan, cô đúng là thích ăn đòn, cô nói tôi là cái thá gì, vậy tôi sẽ cho cô xem tôi là gì.”
Quý Tử Uyên hoàn toàn bị chọc giận.
Những ngày qua, anh đối mặt với sự lạnh lùng, không coi anh ra gì của cô, anh còn lấy lòng cô.
Nhưng anh lại nhận được sự nhục nhã.
Đừng nói Nguyễn Nhan, cha anh cũng không dám mắng anh như thế.
Anh đè Nguyễn Nhan xuống giường, dáng người cao lớn đè lên.
Nguyễn Nhan vừa phản kháng thì đụng vào vết thương.
“Nguyễn Nhan, tôi thừa nhận cô hiểu rất rõ tôi, nhưng không phải cô xem thường tôi sao, Quý Tử Uyên này không muốn ép buộc phụ nữ, nếu cô không muốn đi theo tôi thì có thể giả vờ câm điếc, đừng ra vẻ trong sạch mà còn muốn mắng tôi.”
Quý Tử Uyên cởi đồ bệnh nhân của cô ra, nút áo lập tức rơi ra.
Dưới ánh mắt tức giận của Nguyễn Nhan, Quý Tử Uyên cúi đầu chặn môi cô lại.
Mỗi ngày cô uống thuốc truyền dịch, trên môi đầy mùi thuốc, nhưng sau khi anh nhấm nháp lại cảm thấy hương vị ngọt ngào muốn chết.
Nhưng những lời nói ra từ đôi môi ngọt ngào này làm cho anh tức giận muốn chết.
Quý Tử Uyên mang theo sự trừng phạt cắn vào môi cô một cái.