Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tống Nguyên thật sự không muốn ra tay, với lại Hoắc gia cũng nắm ông ấy trong tay, dù sao cũng là chuyện ân oán cá nhân, không cần phải rối loạn cả xã hội.” Thương Dục Thiên nói thật, thứ hai là ông có ấn tượng tốt với Khương Tuyết Nhu.

Khương Tụng giễu cợt, ” Vậy không thể báo thù cho mẹ tôi và Kiều Nhân sao? Nếu anh không làm được hoặc là không muốn làm thì tôi có thể tự mình ra tay, chẳng lẽ không có anh thì tôi không làm được sao.”

Thương Dục Thiên nghe xong rất nóng giận “Tụng Tụng, nếu muốn nhanh chóng giải quyết Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu, thì chỉ có cách là ép Tống Nguyên, cách của em anh lại không biết nó sẽ như thế nào sao, nó làm ảnh hưởng đến cục diện của thế giới, không nhất thiết phải trở nên tồi tệ như thế này.”

“Tôi nghĩ là anh không muốn ra tay chút nào, có phải là anh nhìn thấy Khương Tuyết Nhu nên không đành lòng?” Khương Tụng đột nhiên châm chọc nói, “Cô ấy trông rất giống tôi lúc còn trẻ.”

Thương Dục Thiên đột nhiên giật mình, nhìn người phụ nữ lạnh lùng không tin tưởng đang ngồi trên giường, trong lòng chợt cảm thấy ớn lạnh. “Tụng Tụng, ý của em là gì.”

“Tôi đã từng nhìn thấy Khương Tuyết Nhu.” Khương Tụng lạnh nhạt nói, “Cháu gái thì cũng có chút giống cô của mình, ngược lại thì cô ấy trông rất giống tôi. Có lẽ anh thấy cô ấy rất giống tôi lúc còn trẻ nên anh không đành lòng ra tay, dù sao tôi cũng không trẻ như cô ấy.”

Thương Dục Thiên hiểu được.

Nhưng cũng tức giận.

“Khương Tụng, có phải trong lòng em, tôi là người đàn ông tệ bạc như vậy không?.”

Đôi mắt ông đầy sự phẫn nộ.

Khương Tụng nhìn ông đang tức giận nhìn mình, trong lòng chợt thấy xót xa, buồn bực. Trong trí nhớ của bà, Thương Dục Thiên chưa bao giờ quyết liệt như vậy, nhưng bây giờ ông vì một Khương Tuyết Nhu mà giận bà.

“Thương Dục Thiên, tên khốn kiếp.” Khương Tụng cầm gối ném về phía ông, “Cút đi.”

Thương Dục Thiên nghiến răng nghiến lợi, nhẹ giọng dỗ dành: “Tụng Tụng, em nghĩ tôi như thế này sao, thật sự tôi rất buồn, em không cảm thấy tình cảm tôi dành cho em như thế nào sao?”

Khương Tụng nhìn thấy ông hạ giọng nên cũng bình tĩnh được lại một chút, “Anh đem Khương Tuyết Nhu giao cho tôi để tôi dạy dỗ cô ấy một bài học, hoặc là tống cô ấy vào tù, thì tôi mới tin anh.”

Thương Dục Thiên im lặng.

Ông biết bài học mà Khương Tụng nói, nhất định sẽ không đơn giản như vậy.

Về phần bị tống vào ngục, ông cần phải có chứng cứ, trước tiên cần có Triệu gia tạo áp lực?

“Tụng, em hãy nói lý lẽ một chút đi.”

“Không làm được thì tránh ra.” Khương Tụng vừa nhìn thấy ông do dự liền kích động hét lên.

Trước đây, ông vì bà mà sẽ không ngần ngại làm bất cứ điều gì nhưng lần này ông lại do dự.

Thương Dục Thiên mím môi mỏng lạnh lùng, xoay người bước ra ngoài.

Trong bóng tối, Khương Tụng không nhịn được cầm chăn bông đập mạnh.

Bà không biết bản thân mình bị làm sao, có lẽ là bị kích động bởi hôn nhân không êm đềm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK