Hôm sau.
Khương Tuyết Nhu gọi Lâm Minh Kiều đến tập đoàn Hồng Nhân.
“Sao vậy, cậu đột nhiên gọi tớ tới đây làm gì.” Lâm Minh Kiều kéo ghế ngồi đối diện cô, cắn môi nói: “Có phải chuyện Hoắc Thị đúng không, mấy ngày nay tớ đều chạy đến Hoắc Thị, cha nuôi nói. . . .”
“Được rồi, tớ biết cậu và Tống Dung Đức rất cố gắng.” Khương Tuyết Nhu cắt ngang, cô lấy một hồ sơ từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô ấy.
Lâm Minh Kiều mở ra xem, đây là hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Hồng Nhân: “Cậu. . . .”
“Tớ giao tập đoàn Hồng Nhân cho cậu.” Khương Tuyết Nhu thoải mái nói.
Lâm Minh Kiều trợn mắt: “Cái gì. . . Cậu có ý gì?”
“Lúc Hoắc Thị sụp đổ cũng là lúc Khương Kiều Nhân đối phó Hồng Nhân, cho nên tớ nhất định phải bán Hồng Nhân đi, nếu tớ bán công khai thì nhất định sẽ bị Khương Kiều Nhân hoặc là thu mua với ý đồ xấu, tớ chắc chắn không thể bán được với giá cao, cho nên tớ cho cậu.”
Khương Tuyết Nhu kiên nhẫn giải thích: “Bên cạnh tớ chỉ có một người bạn đáng tin nhất là cậu, cũng bởi vì cậu là con gái nuôi của Tống Nguyên, nếu tớ cho cậu mà người đứng sau Khương Kiều Nhân còn dám xuống tay thì không nể mặt Tống Nguyên, bọn họ sẽ không dám.”
Lâm Minh Kiều lập tức hiểu được, vẫn cảm thấy khiếp sợ: “Cậu có biết hiện tại giá trị thị trường của Hồng Nhân bao nhiêu không, mấy trăm nghìn tỷ đấy, cậu cứ cho tớ như vậy, không sợ tớ chiếm lấy công ty của cậu rồi không trả lại sao.”
“Nếu như công ty rơi vào tay Khương Kiều Nhân thì tớ bằng lòng cho cậu.” Khương Tuyết Nhu nghĩ rất thoáng: “Mà tớ đoán qua một thời gian ngắn nữa tớ và Hoắc Anh Tuấn sẽ đưa con rời khỏi nước Nguyệt Hàn, tớ chưa biết chắc lúc nào quay về, ít nhất phải đợi đến khi bọn tớ đủ mạnh, có thể chống lại thế lực đứng đầu nước Nguyệt Hàn, nhưng không ai biết được cần thời gian bao lâu, nếu bọn tớ vẫn không quay về thì cho cậu luôn.”
“Được rồi, đừng nói mấy lời này, cùng lắm là tớ mua lại. . . .”
“Cô Lâm à, chút tiền trong tay cậu có thể mua được tập đoàn Hồng Nhân à.” Khương Tuyết Nhu buồn cười: “Cứ thuận theo tự nhiên đi, coi như hôm nay tớ không cho cậu, nói không chừng tâm huyết cuối cùng của mẹ tớ để lại cũng sẽ bị phá hủy, ít nhất nó ở trong tay cậu cũng tốt hơn đúng không.”
Lâm Minh Kiều buồn rầu: “Nhưng tớ sẽ không quản lý đâu.”
“Yên tâm, tớ đã nói với quản lý Ngô rồi, nếu cậu không hiểu thì có thể liên lạc với tớ bất cứ lúc nào, mặc dù trên danh nghĩa tớ đã rời khỏi, nhưng tớ sẽ hướng dẫn cho cậu.”
Khương Tuyết Nhu nói xong thì dừng lại một lát, đôi mắt hiện lên sự áy náy: “Chẳng qua. . . Cậu có muốn bàn bạc với Tống Nguyên một chút không.”
Lâm Minh Kiều suy nghĩ rồi xua tay: “Được rồi, cha nuôi của tớ. . . Làm việc quá cẩn thận, nếu tớ bàn bạc với ông ấy thì chưa chắc ông ấy sẽ đồng ý, cậu là bạn của tớ, tớ nhất định phải giúp cậu, chẳng qua trên danh nghĩa công ty là của tớ, nhưng tớ không cần chia hoa hồng hằng năm, chờ mấy năm nữa mọi chuyện kết thúc, tớ sẽ trả công ty lại cho cậu.”
“Minh Kiều, cám ơn cậu.” Khương Tuyết Nhu vô cùng cảm kích: “Chẳng qua tớ cũng không thể để cậu nhận trách nhiệm này không công được, chia đôi lợi nhuận đi, nếu không thì tớ sẽ không yên lòng.”
“Cậu cảm thấy tớ thiếu chút tiền đó sao.” Lâm Minh Kiều bĩu môi: “Ngược lại là cậu và Hoắc Anh Tuấn đó, hai người muốn vực dậy mà không cần tiền sao, đừng nói nhảm nữa, cậu còn dài dòng thì tớ sẽ đổi ý đấy.”