Lâm Minh Kiều giật giật khóe miệng, không thèm giải thích, nói qua loa: “Đúng vậy, tôi đương nhiên không giống như anh, người không biết xấu hổ, nhưng đây là việc của tôi, anh không tư cách giáo huấn tôi.”
“Tại sao tôi không đủ tư cách, chúng ta có một đứa con gái chung, cách cư xử của cô cũng sẽ ảnh hưởng đến con gái tôi, cô đã quyết định nuôi con bé thì cô phải làm gương cho con bé, sau này Nguyệt Nguyệt cũng sẽ kết hôn, nếu cô có tiếng xấu thì con bé sẽ bị liên lụy.”
Tống Dung Đức giống như một con nhím, vốn dĩ không tới nói những lời này, nhưng sau khi nhìn thấy cô, gai nhọn trên người theo bản năng liền mọc lên.
Lâm Minh Kiều bĩu môi, “Anh đúng là người phẩm hạnh không đoan chính, là người lừa dối trong hôn nhân. Tôi thật không biết anh còn mặt mũi đâu mà chỉ trích tôi, dù sao tôi cũng chưa từng vô liêm sỉ như anh, anh thích nói gì thì nói.”
Có lẽ sau khi trải qua quá nhiều lần sự vô liêm sỉ của Tống Dung Đức, Lâm Minh Kiều đã dần quen với điều đó, thậm chí còn cố gắng không nổi giận hay tranh cãi với anh ấy về việc đúng hay sai.
Không có ý nghĩa, lãng phí nước bọt của mình.
Đột nhiên cô còn không có tâm trạng nói chuyện với Tống Dung Đức, xoay người liền muốn rời đi.
Tống Dung Đức nắm lấy cổ tay cô kéo đến trước mặt.
“Anh làm gì vậy.” Lâm Minh Kiều giật mình rụt tay lại.
Trong lúc giằng co, Tống Dung Đức cúi đầu, nhìn thấy móng tay cô được sơn bằng màu nâu hạt dẻ, ngón tay có màu xanh trắng hồng, màu này trang trí trên bàn tay nhỏ, nước sơn chói mắt, màu sáng như vậy đã xuyên thấu đáy lòng anh, nắm chặt trái tim anh.
Trước đây, cô ấy chưa bao giờ sơn móng tay, và đến hôm nay anh ấy mới biết rằng có những người phụ nữ sơn móng tay có thể trông rất đẹp.
Chỉ là một bàn tay mà anh không thể nắm được nữa.
Anh tưởng tượng sau này sẽ có người đàn ông khác nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh này, trong lòng lại dâng lên một tia cáu kỉnh, khiến cho sắc mặt càng thêm hung ác nham hiểm.
Lâm Minh Kiều thấy anh nhìn chằm chằm vào tay mình, cau mày xoa xoa cổ tay, “Tống Dung Đức, trước khi ly hôn chúng ta thường xuyên cãi nhau, sau khi ly hôn cũng muốn đến tìm tôi cãi nhau, anh không thấy mệt khi cãi nhau sao, anh có thể tìm người khác mà cãi nhau, đừng đi tìm tôi.”
Tống Dung Đức bĩu môi mỏng xấu hổ, đột nhiên nói: “Tôi đều biết, em không có bắt cóc Nhạc Hạ Thu mà là em giúp Nguyễn Nhan gánh tội thay.”
Lâm Minh Kiều kịch liệt sững sờ, “Làm sao anh.”
Cụm từ “làm sao anh biết” gần như muốn thốt ra.
Cũng may cô chỉ nói được nửa chừng rồi nhanh chóng ngậm miệng lại, Tống Dung Đức biết được sự thật ở đâu thì bản thân cô cũng không thể nói ra. Một số lời nói một khi đã nói ra có thể sẽ được ghi âm lại, có thể tạo thành chứng cứ buộc tội, cũng đủ để hủy hoại sự nghiệp của Nguyễn Nhan.
“Tôi không biết anh đang nói gì.” Một lúc sau, cô ấy mới lấy lại bình tĩnh và nhẹ nhàng nói.
Tống Dung Đức nắm chặt tay, khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi cũng đủ để nhìn rõ ánh mắt cô, “Cho tới bây giờ, em còn bao che cho Nguyễn Nhan, hai người quen nhau bao lâu rồi, em cứ bao che cho cô ấy như thế này, bao che cho một hành vi phạm tội, Lâm Minh Kiều hành động của em là đang tiếp tay cho việc cản trở công lý.”
Lâm Minh Kiều lựa chọn không trả lời câu hỏi của anh.
Một cỗ tức giận dâng lên đỉnh đầu Tống Dung Đức, anh mất khống chế bóp thật chặt hai vai cô, không chịu nổi gầm lên, “Lâm Minh Kiều, Nguyễn Nhan có thể so sánh với hôn nhân của gia đình chúng ta sao. Nếu như cô không giúp Nguyễn Nhan thì chúng ta sẽ ly hôn sao, Nguyệt Nguyệt cũng không phải không có cha. Cô cho rằng cô đang giúp Nguyễn Nhan, cô sai rồi, là cô đang hại cô ấy, là bạn bè cũng không thể giúp vậy, cô quá ích kỷ, cô không nghĩ tới người bị hại đau khổ kia sao?”( thôi anh không có cửa quay lại đâu, thế nhé!)
Vai Lâm Minh Kiều đau đến mức cô oằn người, cố sức giãy dụa nhưng cũng không thoát ra được, cô dùng thủ đoạn, dùng sức uốn éo mới đẩy anh ấy ra được.