Cô đã trở thành một con quỷ, cô chỉ muốn trả thù, không ai có thể ngăn cản.
…
Ngày hôm sau, khi Nguyễn Nhan đến bệnh viện, cô chỉ mang theo tài xế và vệ sĩ.
Đeo kính râm và đội mũ, Quý Tử Uyên mặc áo khoác trắng và đeo ống nghe trong khi cô đang lặng lẽ truyền dịch trong phòng cấp cứu.
“Khá hơn chút nào không?” Quý Tử Uyên đưa tay sờ sờ trán.
Nguyễn Nhan vô thức nghiêng người, Quý Tử Uyên hai tay cứng lại giữa không trung, anh ấy cũng không tức giận, chỉ là cười, “Bác sĩ chỉ kiểm tra thân nhiệt của bệnh nhân, cô không cần phải căng thẳng như vậy.”
“Quý bác sĩ, hình như bác sĩ nội khoa mới có thẩm quyền”. Nguyễn Nhan ngẩng đầu nhắc nhở, nhưng cô đang đeo kính râm, cảm xúc dưới mắt có thể bị chê kín.
“Sao cô phải nói như vậy, bệnh viện là của tôi, tôi có quyền chăm sóc bệnh nhân trong bệnh viện.” Quý Tử Uyên đột nhiên nắm lấy tay cô, trực tiếp bắt mạch.
Nguyễn Nhan cúi đầu, có chút kinh ngạc, ” Anh còn muốn bắt mạch nữa sao?”
“Trung y cũng biết được một chút, thân thể của cô quá yếu.” Quý Tử Uyên cười, ” cô ngủ không được sao? Kinh nguyệt bình thường hẳn cũng không đều, còn thường xuyên thức khuya.”
“…”
“Bảy ngày sau tôi sẽ kê đơn thuốc bắc cho cô, mỗi ngày một thang để bồi bổ thân thể.” Quý Tử Uyên nhíu mày, “Bây giờ cô còn trẻ, thân thể cũng không thể gánh vác được, nếu thời điểm đó cô phát bệnh thì phải nửa tháng mới khỏi bệnh. ”
“Đó là phải nuôi dưỡng. Dù sao tôi cũng là con gà đẻ trứng vàng của công ty anh, nếu tôi ốm lâu như vậy sẽ ảnh hưởng đến thu nhập của công ty.” Nguyễn Nhan qua loa nói.
“Thu nhập của tôi không thiếu.” Quý Tử Uyên đột nhiên cười thầm, “Nguyễn Nhan, thật ra phụ nữ sống sao mà lại mệt mỏi như vậy? Tôi thật sự không lấy tiền của cô.”
Nguyễn Nhan không nói lời nào, cô đeo kính râm che nửa khuôn mặt, không nhìn ra cảm xúc, chỉ có môi hơi ửng hồng.
Quý Tử Uyên vẫn nhớ cảm giác hôm qua khi anh hôn cô, cảm giác không thể diễn tả được, anh chỉ cảm thấy nao nao giống như lần đầu tiên anh hôn Nhạc Tiếu Nhi, thậm chí tối hôm sau khi trở về anh vẫn còn nhớ.
Lý trí và cảm xúc đang đấu tranh.
Lý trí nói với anh rằng vì Nhạc Tiếu Nhi, anh không nên tiếp xúc quá nhiều với cô.
Nhưng cảm xúc thì ngược lại, từng chân tơ kẽ tóc đều muốn có được cô.
Anh nghĩ chắc anh chưa bao giờ có được cô nên mới có cảm giác như vậy.
“Nguyễn Nhan, em muốn gì tôi cũng có thể cho em được.” Quý Tử Uyên đưa tay chạm vào kính râm.
Nguyễn Nhan lách mình tránh ra, đột nhiên hỏi: “Hôm qua tôi nhìn thấy Tống Dung Đức. Nhạc Hạ Thu cũng nhập viện ở đây sao? Minh Kiều nói hôm qua cô ấy làm Nhạc Hạ Thu bị thương.”
“Ừ.” Giọng Quý Tử Uyên hơi lạnh khi nhắc đến chuyện này, có vẻ rất chán ghét.
“Hôm kia tôi nghe Minh Kiều nói.” Nguyễn Nhan ngẩng đầu nhìn, “Nhạc Hạ Thu ở trước mặt cô ây nói tự mình giết Sầm Gia Hân, ném tro cốt bà ấy xuống rãnh mương hôi thối.”
“Lâm Minh Kiều có chứng cứ nào không?” Quý Tử Uyên đột nhiên hỏi.