Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lâm Phồn Sâm đậu xe, tức giận quay về căn hộ.

Trong phòng không có một tiếng động, anh bước vào phòng ngủ, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm.

Bên trong, Tống Quân Nguyệt đang tắm, lúc trở lại đã thấy áo khoác bị mưa thấm ướt, ngoài cửa nghe thấy tiếng bước chân, hẳn là Lâm Phồn Sâm trở về.

Cô nhanh chóng chạy nhanh đi tắm, nhưng không ngờ lập tức ngay sau đó cửa phòng tắm bị đá văng ra, Lâm Phồn Sâm xông vào, một khuôn mặt như điêu khắc băng lạnh như gió đông lạnh lẽo thổi vào, để cho cô cảm thấy xấu hổ không khỏi rùng mình.

“Lâm Phồn Sâm, anh đi ra ngoài, em…..”

Cô chưa kịp nói xong thì đã bị Lâm Phồn Sâm đẩy vào bức tường lạnh lẽo, người đàn ông đập xuống bằng một nụ hôn điên cuồng.

Cô sững sờ nhưng cũng định thần lại được, đẩy mạnh anh ra, “Anh làm gì vậy, em còn đang tắm.”

“Tôi đi kiểm tra em.” Lâm Phồn Sâm sờ cằm, hai mắt rực sáng.

“Cái gì?”

Tống Quân Nguyệt trợn to mắt, không hiểu đang nói cái gì.

Nhưng Lâm Phồn Sâm không bao giờ cho cô có cơ hội nữa.

Trong đêm tân hôn đầu tiên anh ấy đã rất thô bạo rồi nhưng so với bây giờ có thể coi anh ấy là đã nhẹ nhàng hơn trong đêm đó.

Tống Quân Nguyệt ngay từ đầu đã rất mệt, nhưng về sau không thấy mệt, ngược lại cảm thấy rất đau.

Nỗi đau này cũng giống như kim đâm cho dù cô có cầu xin thế nào cũng vô ích.

Vào đêm khuya khi cô cử động cơ thể đau đớn, khăn trải giường dính đầy máu.

Cô ấy đã rất đau đớn, không chỉ về thể xác mà còn cả trái tim.

Có phải vì cô ép anh lấy cô mà anh ấy không đối xử với mình như một con người?

Tống Quân Nguyệt ngẩng đầu không chịu nổi mà tất anh một cái.

Lâm Phồn Sâm cũng thấy đầy máu, mất cảnh giác không né tránh được, anh bị kích động.

Vẻ đau đớn trên mặt khiến đôi mắt đen của anh nheo lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, trần ngập ớn lạnh, anh nắm lấy cổ tay cô, “Em còn dám đánh anh.”

“Chẳng lẽ em đánh anh là sai sao.” Tống Quân Nguyệt tức giận nhìn anh chằm chằm, “Lâm Phồn Sâm, em thừa nhận là em rất xấu tính, em không nên ép anh lấy em nhưng tất cả đều là vì em thích anh nhưng bây giờ em mới nhận ra rằng là em đã sai, tình cảm mà bị cưỡng ép điều đó chỉ có thể khiến anh càng thêm ghét em thêm thôi. Tối nay em cũng rút ra được một bài học, em không muốn liều mạng vì anh, nếu anh thực sự ghét em, em sẽ không ép buộc anh nữa, em sẽ chuyển đi vào ngày mai.”

“Chuyển đi?”

Lâm Phồn Sâm không thể hiểu được mà rống lên một tiếng, “Tống Quân Nguyệt, em coi anh là gì, em muốn nói kết hôn thì kết hôn, nếu em muốn dọn đến thì dọn đến và bây giờ em nói muốn dọn đi liền dọn đi. Anh là đồ chơi mà em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn, hay là Tống đại tiểu thư đã tìm được đồ chơi mới rồi và em không còn quan tâm đến anh nữa phải không.”

Sức mạnh trên tay anh tăng lên, đường viền hàm của Tống Quân Nguyệt nhói lên khi anh véo nó.

“Anh buông ra.”

Cô đẩy anh một cái thật mạnh, “Em chưa bao giờ coi anh như đồ chơi, chính là anh, anh đối xử với em thật quá đáng, không thấy vết máu trên khăn trải giường sao, Lâm Phồn Sâm, anh không đối xử với em giống như con người một chút nào cả.”

“Tại sao anh lại đối xử quá đáng với em, trong lòng ngươi không có khó chịu sao?”

Lâm Phồn Sâm ánh mắt lạnh như trúng độc, “Anh thật không ngờ em lại đơn giản như vậy, chúng ta mới có đăng ký kết hôn được mấy ngày, em lại nóng lòng muốn đi đến nhà người khác, em lại nói dối anh là em đi xã giao, có công việc, một mình anh không thể thỏa mãn được Tống đại tiểu thư như em sao.”

Đôi môi mỏng tái nhợt của Tống Quân Nguyệt run lên.

Cô thực sự hoàn toàn không biết anh ấy đang nói về cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK