Gân xanh Quý Tử Uyên nổi lên, anh sớm biết vậy thì không bằng ở nhà, anh nói chuyện với hai người này thì càng tức muốn chết.
“Đúng, nghe nói hôm nay cậu lại chạy đến đoàn phim.” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi: “Rất rảnh nhỉ.”
Quý Tử Uyên há miệng: “Các cậu. . . Các cậu đã từng nhìn thấy một người phụ nữ, sau đó không nhịn được. . . Nổi lên dục vọng không?”
Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức đồng thời nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Một lát sau, Hoắc Anh Tuấn cong môi: “Không phải cậu nhìn phụ nữ đều sẽ nổi lên dục vọng sao, thế nào, lần này cậu lại muốn chơi người phụ nữ nào?”
“Chơi?” Quý Tử Uyên cười khẽ, trong mắt người khác thì anh thật sự là người cặn bã như thế.
“Không phải cậu luôn chơi à.” Tống Dung Đức nói.
“Có lẽ là vậy, nhưng đối phương không thèm cho tôi một cơ hội nhỏ nữa.” Quý Tử Uyên bỗng nhiên híp mắt cười: “Nói thật, lâu rồi tôi không gặp một người phụ nữ thú vị như thế.”
“Xong rồi xong rồi, Tử Uyên, không lẽ cậu đắm chìm vào đó chứ.” Tống Dung Đức chậc chậc nói.
“Cậu ta?” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày: “Không thể nào, chỉ sợ cậu ta không biết mùi vị đó, chỉ vì không có được mà thôi.”
“Có lẽ là thế.” Tống Dung Đức gật đầu: “Chẳng qua tôi nói thật có mấy người phụ nữ bằng lòng bị cậu chơi, nhưng cô gái tốt sẽ không muốn dây dưa với đàn ông sắp kết hôn, cô ta biết cậu sắp kết hôn mà còn dây dưa vào thì không phải là kẻ thứ ba sao, nếu tôi là phụ nữ cũng không muốn.”
Hoắc Anh Tuấn gật đầu: “Không sai, Tử Uyên, nếu như người ta từ chối thì thôi đi, đừng hại người ta.”
Tống Dung Đức cười nói: “Yên tâm, Tử Uyên không phải là người ép buộc người khác.”
Quý Tử Uyên: “. . .”
Anh sẽ không bắt buộc người khác.
Nhưng Nguyễn Nhan đáng ghét kia, hết lần này tới lần khác làm cho anh ngứa ngáy.
. . .
Hôm sau.
Nguyễn Nhan hiếm khi không làm việc nên ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại.
Cô rời giường định ăn sáng thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
“Cô Nguyễn, tôi nhận được tin tức ở sở cảnh sát, sau khi Sở Minh Khôi bị bắt thì nói năm đó ông ta thiêu chết Nhạc Hạ Tuyền rồi vu oan cho cô, Nhạc Tiếu Nhi là vô tội, trước mắt cảnh sát đã huỷ bỏ tội danh của Nhạc Tiếu Nhi.”
Nguyễn Nhan đang chiên trứng, cô nghe thấy tin tức thì không nhúc nhích, đến khi bên kia gọi cô: “Cô Nguyễn, cô. . . Đang nghe sao?”
“Ừ.” Nguyễn Nhan lật trứng nói: “Người đã chết rồi, cha mẹ của cô ấy cũng chết hết, hủy bỏ tội danh thì còn có ích gì?”
Người bên kia im lặng.
“Cảm ơn, tôi cúp máy đây.” Nguyễn Nhan đặt điện thoại xuống, sau đó tắt bếp, nhắm mắt lại.
Cô sống lại một lần nữa, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm thấy uất ức.
Có lẽ thi thể của cô đã bị cá ăn sạch sẽ, bây giờ nói cô là vô tội, ha ha.