Lâm Minh Kiều đỏ bừng cả mặt, bởi vì mấy ngày trước khi ở Tống Gia, cô và Tống Dung Đức cãi nhau rất lớn, còn muốn ly hôn, không bao lâu thì hai người lại nắm tay nhau, giống như không có xương sống.
Nhưng cô hất tay Tống Dung Đức đến nửa ngày cũng không thể nào hất tay anh ấy ra được.
“Có gì đâu mà phải xấu hổ, dù gì cũng có con rồi.” Chung Nghệ Vi mừng rỡ, “mẹ đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi, mẹ gần như tuyệt vọng khi mong chờ điều này, cũng may .. .nhóc con, con cũng không đến mức ngốc lắm.”
“Mẹ, con vốn rất thông minh.” Tống Dung Đức khẽ nói.
“Phải, con rất thông minh, nên đã xem mắt cá là trân châu. Mẹ đã nói Minh Kiều là một cô gái tốt, thôi bây giờ, mẹ và cha con cũng yên tâm.”
Chung Nghệ Vi sốt sắng nói với Lâm Minh Kiều: “Nếu Dung Đức bắt nạt con thì cứ nói cho chúng ta biết, mẹ sẽ giúp con xử lý nó, nếu nó dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì mẹ sẽ đuổi nó ra khỏi nhà.”
“Mẹ, con có phải là con của mẹ không? Con sẽ không ở bên ngoài mà trêu hoa ghẹo nguyệt.” Tống Dung Đức cong môi.
Chung Nghệ Vi lườm anh một cái, “Được rồi, mẹ tin con là người có chừng mực. Nhìn những người giàu có và quyền quý ở Kinh Đô xem, có được mấy người đàn ông sau khi lấy vợ mà không có trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Nhưng Tống gia chúng ta chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ, ngay cả chú của con, cha của con, cùng ông nội của con đều rất chung thủy với vợ của mình.”
“Con cũng vậy.” Tống Dung Đức nhìn Lâm Minh Kiều, nghiêm túc nói.
Đôi mi thanh mảnh khẽ run lên.
Lần này Lâm Minh Kiều không gạt tay anh ra nữa.
Chung Nghệ Vi nở nụ cười hài lòng: “Hai vợ chồng trẻ khi không có việc gì làm thì nên đi hẹn hò, vừa vặn hiện tại mẹ cũng đã về hưu, không có việc gì làm mẹ sẽ giúp hai đứa chăm sóc Nguyệt Nguyệt. Còn nữa, Dung Đức, ban ngày con cũng không cần thiết phải ở nhà chăm sóc đứa bé, tập đoàn Tống thị định bỏ ra một số tiền rất lớn để tiến vào lĩnh vực thiết bị điện, nhưng chị gái con thường quản lý quá nhiều công ty, rất bận rộn, cha con định giao dự án này cho con và Hưng Thần, cố gắng làm cho tốt.”
Tống Dung Đức có vẻ mặt đầy kinh ngạc, thiết bị điện là lĩnh vực cạnh tranh nhất trên thế giới.
Đương nhiên, tiềm năng phát triển giá trị của nó là vô hạn, bất quá nó đã bị tổng thống đời trước chèn ép nên Tống thị không cách nào để có thể mở rộng, hiện tại toàn cầu đều đang ghen tị với cục thịt béo bở này.
Chỉ cần anh ấy nắm bắt tốt cơ hội này thì tương lai anh sẽ giống như một bước lên trời.
Chung Nghệ Vi nghiêm mặt, “Chú của con có ý muốn phát triển công nghệ của chúng ta có chỗ đứng trên thế giới, con không phụ lòng mong đợi của chúng ta, Tống gia cũng sẽ hỗ trợ con hết lòng.”
Vì Chung Nghệ Vi đã cho anh biết thông tin này.
Tống Dung Đức lơ đãng, không ôm con ngủ như mọi khi.
Lâm Minh Kiều từ trong phòng tắm đi ra, thấy anh còn đang ngẩn người, cô đùa, “Sao vậy, kích động đến mức như vậy sao?”
“Có một chút, Hưng Thần và chị gái tôi vẫn luôn phụ trách tập đoàn Tống thị, tôi tưởng mình không có cơ hội xen vào.” Tống Dung Đức đột nhiên ngồi thẳng người, “Không ngờ cha tôi lại giao cho tôi một dự án lớn như vậy, em nói xem… có phải là cha tôi cho rằng tôi vẫn là hậu bối có năng lực nhất của Tống gia, chắc chắn Tống thị không thể mở rộng nếu không có tôi.”
Lâm Minh Kiều trợn mắt không nói nên lời, “Thôi đi, mẹ anh cũng đã nói là anh làm cùng với Tống Hưng Thần.”
“Này, tôi là anh trai của Hưng Thần, tôi biết rõ anh ấy có năng lực như thế nào, cuối cùng thì cũng dựa vào năng lực của tôi mà thôi.” Tống Dung Đức khó xử.
“cho tôi xin nhắc nhở anh, danh sách thiếu gia giàu nhất năm nay thì Hưng Thần bỏ xa anh tận mười bậc.” Lâm Minh Kiều lạnh nhạt nhắc nhở.
Tống Dung Đức: “Còn có chuyện như vậy sao? Sao tôi không nghe thấy gì cả, khẳng định là giả.”
“Hừ, là giả, còn danh sách anh là người giàu nhất Nguyệt Hàn thì là thật.”
Lâm Minh Kiều hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt liền đi ngủ.