“Không có, Nhạc Hạ Thu nói quá nhỏ, nghe không rõ.” Nguyễn Nhan lắc đầu, “Khi còn bé, tôi sống với dì Sầm Gia Hân trong đại viện. Bà ấy rất tốt, tôi thường đến nhà bà ấy ăn tối. Nhạc Tiếu Nhi là bạn của tôi, cô ấy chết thảm như vậy, ngay cả người nhà cô ấy cũng bị Nhạc Hạ Thu giết chết … ”
Quý Tử Uyên cảm thấy trái tim bị thứ gì đó bắt lấy, tức giận đến mức ngay cả giọng nói cũng lạnh đi, “Cho nên, nếu tôi giết Nhạc Hạ Thu, cô liền sẽ trao thân cho tôi.”
😡😡😡😡😡😡😡😡
Nguyễn Nhan ngẩng đầu nhìn anh, tự tin nói: “Anh đối với tôi là có tình ý gì, tôi đều minh bạch, nhưng tôi không có tình ý với anh.”
“Cô cho rằng tình ý của tôi là không quan trọng.” Quý Tử Uyên cười nói, nhưng trong lòng vẫn là hâm mộ chính mình. Ít nhất những người phụ nữ trước kia đều không tự mình nghĩ như vậy, vẫn luôn muốn tiến vào trong trái tim anh.
“Phía sau Nhạc Hạ Thu có Tống Dung Đức. Tống Dung Đức là bạn tốt của anh, thân phận cũng không tầm thường.” Nguyễn Nhan lạnh nhạt nói : “Người sắc sảo như Quý Thiếu sẽ không vì một người phụ nữ mà cạch mặt với bạn bè của mình.”
Quý Tử Uyên không phủ nhận, nhưng anh ấy đối với Tống Dung Đức hơi khó chịu, cho nên trong khoảng thời gian này cũng ít tiếp xúc, nhưng cũng không muốn làm quá dù sao Tống Dung Đức cũng không giống như trước đây.
Những suy nghĩ của Nguyễn Nhan, anh có thể hiểu được, “Đừng lo lắng, cho dù tôi không giúp cô, Hoắc Anh Tuấn cũng sẽ làm được.”
“Anh hiểu lầm rồi, thật ra tôi cũng không nghĩ đến việc báo thù. Mặc dù hận nhưng ngay cả Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu cũng không có cách. Tôi không biết lượng sức mình… tôi rất tò mò về Nhạc Hạ Thu. ”
Nguyễn Nhan đột nhiên nói: “Để tôi gặp cô ta một lần thử có gì đặc biệt không. Không biết là một người phụ nữ như thế nào mà để Lâm Minh Kiều, Khương Tuyết Nhu, Tiếu Nhi phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Xem thử cô ta như thế nào? Cô ta có phải ba đầu sáu tay không? Hay là người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành? ”
“Không có ba đầu sáu tay, cũng không thể nói là nghiêng nước nghiêng thành… .”
Khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được của Quý Tử Uyên khẽ cúi xuống trước mặt cô, khóe môi nhếch lên vẻ xấu xa. “Muốn gặp cô ta thì dễ thôi. Cô ta đang ở bệnh viện này, nhưng nếu muốn tôi giúp thì cô phải báo đáp tôi thứ gì đó.”
Ánh mắt mơ hồ không chút giấu diếm, “Tôi nói cho cô biết, cô muốn tự mình đi, cô còn không tới được gần cửa, Tống Dung Đức xem cô ta như bảo bối, bên ngoài có vệ sĩ canh giữ.”
“Đồ cặn bã.” Nguyễn Nhan không giấu giếm sự chán ghét, “Chẳng trách Minh Kiều muốn ly hôn với anh ta.”
“Tôi cũng đồng ý.” Quý Tử Uyên gật đầu.
Nguyễn Nhan tự đáy lòng mỉa mai: Anh có tư cách gì mà phê chuẩn, anh so với Tống Dung Đức còn ghê tởm, hung ác hơn.
Nhưng cô cũng hiểu gợi ý của Quý Tử Uyên, nhưng cô thực sự không muốn hôn anh lần nữa. Có trời mới biết hôm qua sau khi về nhà cô đã đánh răng bao nhiêu lần. “Quý Thiếu tôi cũng không thể nói rằng anh theo đuổi tôi, tôi không có tư cách đó. Anh đối với tôi có chút mưu đồ, ít ra anh cũng phải thể hiện một chút xíu ngon ngọt để lấy lòng tôi chứ. Cũng giống như việc quen một người phụ nữ thì ít nhất phải đưa tiền thì mới có thể lên giường với người ta.. ”.
“Ý của cô là tôi để cho cô gặp Nhạc Hạ Thu, cô sẽ để cho tôi hôn cô?” Quý Tử Uyên trầm ngâm, “Nguyễn Nhan, cô không thể lừa được tôi, tôi là Quý Tử Uyên không phải tùy tiện mà có thể lừa được.”
“Anh tính toán quá rõ ràng, ở cùng anh thật là không thú vị chút nào.” Nguyễn Nhan nhìn anh ấy chằm chằm một hồi, nói xong liền hôn anh ấy.
Quý Tử Uyên còn đang suy nghĩ lời cô nói, cô liền chủ động hôn anh, anh không khách sáo mà túm lấy gáy cô, hôm qua đã xảy ra một lần nên hôm nay thông thạo hơn.
Trước đây anh không có hứng thú hôn, bốn môi xa lạ chạm vào nhau, anh là bác sĩ hiểu biết nhiều, luôn cảm thấy khá mất vệ sinh.
Nhưng bây giờ anh không nghĩ như vậy.(🤣🤣 rồi tương lai anh cũng không khá hơn anh Tuấn đâu)
Hơi thở và mùi hương đặc trưng của người phụ nữ tràn vào hệ hô hấp, Quý Tử Uyên hôn dịu dàng và triền miên hơn.