Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà lúc cằm của cô bị nắm thì môi đỏ cũng hơi nhếch lên gợi cảm khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên.

Nguyễn Nhan nín thở, khoảng cách gần như vậy, cô cảm giác được con ngươi của anh thay đổi, đồng thời hơi thở nguy hiểm trên người anh ập vào mặt, nhưng cô không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy, so với tình yêu thì cậu Quý càng để ý đến cảm nhận của nửa người dưới hơn.”

“Cô rất hiểu tôi.” Quý Tử Uyên từng bước đến gần, khóe miệng nở nụ cười gian xảo.

Nguyễn Nhan lùi lại, cuối cùng cô ngã xuống giường.

Quý Tử Uyên xoay người, hai tay đặt hai bên người cô, hai người duy trì tư thế mập mờ: “Nhưng cô đừng quên Thang Nhược Lan vẫn là vợ sắp cưới của tôi, cô ép đạo diễn Khâu muốn cô ta rời đi cũng chính là đánh vào mặt tôi, tôi chưa thấy ai dám đánh vào mặt tôi ở nước Nguyệt Hàn cả.”

“Cho nên?” Nguyễn Nhan nhìn anh, đáy mắt vẫn không hề gợn sóng.

Quý Tử Uyên cảm thấy bất lực, trước kia với khuôn mặt đẹp trai và thân phận hiển hách thì bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy anh cũng sẽ đỏ mặt, nhưng chỉ có Nguyễn Nhan giống như người phụ nữ máu lạnh: “Tôi có thể hủy hoại cô.”

Anh dễ như trở bàn tay nói ra câu nói này: “Nhưng nếu như cô ngủ với tôi một đêm thì có lẽ tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”

Đáy mắt Nguyễn Nhan lóe lên sự mỉa mai.

Đây là người đàn ông mà cô từng yêu tha thiết, đúng là làm cho người ta. . . Buồn nôn.

“Nếu tôi đồng ý với anh thì lần trước ở văn phòng tôi sẽ không phản kháng.” Nguyễn Nhan lắc đầu: “Cậu Quý, thật ra. . . Trước kia anh và Tiếu Nhi từng có gì đó đúng không.”

Cả người Quý Tử Uyên cứng đờ.

Ba chữ Nhạc Tiếu Nhi giống như con dao đâm vào trái tim anh.

“Nhưng tôi nghe nói năm đó Tiếu Nhi bị bắt, anh đã tìm luật sư đưa cô ấy vào tù.”

Nhạc Tiếu Nhi đẩy tay của anh ra, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi và Tiếu Nhi không liên lạc nhiều năm, nhưng tôi luôn nhớ kỹ ngoại hình của cô ấy, cô ấy là bạn của tôi lúc nhỏ, xin lỗi, tôi không thể ngủ với người đàn ông từng ngủ với bạn của mình được, tôi sẽ không thoải mái, tôi thà rằng không còn gì cả.”

“Huống chi. . . Tôi không muốn làm đồ chơi của đàn ông các anh.”

Nguyễn Nhan giơ tay tháo đồng hồ ra, bên trong là một vết dao sâu: “Anh nhìn thấy không, đây là một mối tình của tôi, người khác nói tôi thèm muốn thân phận của Bùi Mạc Thần, nhưng tôi từng yêu người này, anh ta không quan tâm tôi, tôi muốn tự sát nhưng không chết, ồ, kết quả anh ta châm chọc tôi nói cố ý tự sát để nhận sự đồng cảm của anh ta.”

Quý Tử Uyên mang theo kinh ngạc nhìn vết sẹo trên cổ tay của cô, rất sâu, anh không nghĩ vì sao một người tỉnh táo như cô lại tự sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK